“Cháu yên tâm, bố của cháu đã dẫn người đi tìm tên côn đồ láo xược kia, chuyện cháu và Vân Thâm, nhà họ Giang chúng ta sẽ đòi lại công bằng!”
Giang Vân Thiển nghe thế thì ánh mặt cũng tụ lại.
“Cái gì, bố dẫn người đi tìm người kia ạ?”
Cậu ta kích động bật dậy, tuy tứ chi đau đớn vô cùng nhưng cậu ta vẫn lớn tiếng nói.
“Ông nội, mau gọi điện bảo bố dừng tay, người kia không thể đụng đâu!”
“Cậu ta là Diệp Lăng Thiên!”
Giang Vân Thiển tận mắt nhìn thấy Cận Vô Trần – người từng đảm nhiệm vai trưởng lão truyền công ở núi Võ Đang, bảo vệ nhà họ Giang lại bị đánh bại bằng một quyền của Diệp Thiên. Tuy bố cậu ta là trung tướng, thuộc hạ lính lác không ít nhưng thế sao đủ đối phó Diệp Thiên?
Lỡ đâu Diệp Thiên mất kiên nhẫn, tung một quyền diệt toàn bộ, sau đó chạy vào thâm sơn cùng cốc thì sao. Dù phát động lực lượng quốc gia thì cũng chưa chắc tìm ra được đâu.
“Cái gì? Diệp Lăng Thiên?”
Vẻ mặt bình tĩnh của Giang Hải Thiên cũng thay đổi, vô cùng kinh ngạc.
Cái tên Diệp Lăng Thiên này thì ông ta không rõ lắm nhưng chuyện xảy ra ở Nam Hải vài ngày trước, ông ta lại rất rõ.
Nhà họ Giang không thuộc bốn gia tộc lớn nên không tham gia vũ hội của bốn nhà nhưng họ vẫn phái vài người tới dự, mà chuyện xảy ra ngày ấy, ông ta đã biết được từ miệng những người đó.
Nếu là cao thủ giới võ đạo thì đến cấp bậc như ông ta cũng biết không ít, mà một trận chiến ở bãi biển Nam Hải, liên tục đánh bại mười một cảnh giới Siêu Phàm, người đó gần như là thần rồi.
Nhớ tới việc Giang Vũ Dân dẫn người đi tìm Diệp Thiên, trong lòng ông ta chấn động.
“Nguy rồi!”
Trong phòng bi-a, các đội viên đang muốn tóm lấy Diệp Thiên thì cậu đột nhiên cười khẽ một tiếng.
“Muốn bắt tôi sao? Giang Vũ Dân, ông quá coi trọng người của mình rồi đấy, cũng quá đề cao bản thân!”
“Ngay cả vị núi Võ Đang mà các người cung phụng kia cũng bị một quyền của tôi đánh thành hư vô khi muốn giữ tôi lại, vậy ông nghĩ dựa vào vài binh cua tướng tôm này là đủ sao?”
Cậu ta nghiêng đầu, giọng nói bá đạo.
“Cái gì?”
Giang Vũ Dân nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên, ông ta còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên vươn tay túm một cái.
Một tia kình lực vô hình di động giữa mười mấy tên lính, nó như bàn tay vô hình, cuốn hết đống súng trong tay họ lên trời, lơ lửng bồng bềnh.
Mọi người ở đó đều sợ tới tái mặt, Giang Vũ Dân cũng biến sắc.
Hiện trường lưu động mãnh liệt, Diệp Thiên ngạo nghễ mà đứng, ánh mắt lẫm liệt.
“Giang Vũ Dân, tôi nể tình ông là trung tướng của đất nước nên cho vài phần mặt mũi!”
“Trong một phút, mau dẫn người của ông rời đi, đừng ép tôi phải ra tay!”
Nếu là những người khác, Diệp Thiên đã tung một chưởng tiêu diệt rồi, nhưng Giang Vũ Dân là trung tướng, dù sao ông ta cũng là trụ cột của đất nước, cậu không muốn xử lý quá tiêu cực.
“Hóa ra là cậu, Diệp Lăng Thiên!”
Chỉ trong chớp mắt, Giang Vũ Dân đã kịp phản ứng, trong giọng nói là sự chua xót.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!