Ánh mắt của Hoàng Phiêu Nhứ lại thay đổi, hai người anh họ kia của mình lợi hại thế nào, cô ta đương nhiên biết rõ, nhất là người anh họ Giang Vân Thiển, càng khí thế dũng mãnh như hổ, nhuệ khí kinh người.
Khi nghe tin hai người bị ném xuống Tây Sơn và bị thương nặng, cô ta thực sự bị sốc hồi lâu.
Mà hiện giờ, kẻ đầu têu chuyện này lại đang đứng trước mặt cô ta?
Nhuệ khí trước đó của Hoàng Cẩm Dư lần lượt bị tiêu tán, thay vào đó là vẻ kinh hoàng trên mặt.
Địa vị của cậu ta so với hai anh em Giang Vân Thiển và Giang Vân Thâm kém xa nghìn dặm, hơn nữa hai vệ sĩ bên mình có thân thủ kém hơn hai anh em đó rất nhiều.
Ngay cả hai anh em bọn họ cũng bị Diệp Thiên ném xuống Tây Sơn, cậu ta lấy tư cách gì mà thách đấu Diệp Thiên?
Nhìn thấy ánh mắt Diệp Thiên quét đến, sự sợ hãi đã nuốt chửng Hoàng Cẩm Dư, cậu ta đang định cúi đầu xin tha, nhưng ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng bước chân chỉnh tề.
Sau đó, một nhóm người mang súng ống đầy đủ lần lượt xông vào, giành quyền khống chế hiện trường trong tích tắc.
Sau đó, một người dẫn đầu bước ra, người đó mặc quân phục, trên vai đeo một cành ô liu và một trái tim.
Đám đông kinh ngạc, mặt biến sắc, hít sâu một hơi.
Đây chính là một vị trung tướng mà!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì mà một vị tướng, lại đích thân đến phòng bi-a này?
“Cậu cả?”
Nhìn thấy người tới, Hoàng Cẩm Dư và Hoàng Phiêu Nhứ vội vàng cung kính chào hỏi, người đàn ông mặc quân phục này chính là tướng quân đời thứ hai của nhà họ Giang – bố của Giang Vân Thiển – Giang Vũ Dân.
Ánh mắt của Giang Vũ Dân nghiêm nghị, oai phong lẫm liệt, toát ra nhuệ khí khiến người khác khiếp sợ, không quan tâm đến hai người bọn họ, thấp giọng quát, chấn động toàn bộ căn phòng!
“Tôi nhận được tin tình báo, tên điên coi thường pháp luật quốc gia đang ở trong phòng bi-a này. Tất cả mọi người hai tay ôm đầu, đứng vào góc tường cho tôi!”
Lời này của ông ta vừa thốt ra, uy nghiêm không thể tả, một số người nhát gan vội vàng giơ tay ôm đầu lùi về phía sau, cho dù là những người tính tình cương ngạnh kia, mặc dù miễn cưỡng, nhưng vẫn y lời mà làm theo.
Mà trong phòng, chỉ có một mình Diệp Thiên hiên ngang mà đứng, bất di bất dịch.
Ánh mắt Giang Vũ Dân quét đến, dừng lại trên người Diệp Thiên.
“Hừ!”
Ông ta giơ tay chỉ về phía Diệp Thiên.
“Xem ra, tên điên ngang nhiên hành hung ở Tây Sơn kia, chính là cậu rồi!”
Ngón tay Giang Vũ Dân chỉ vào Diệp Thiên, trong mắt là tia sáng lạnh đang lóe lên, kèm theo một áp lực mạnh mẽ.
Ba người Tề Văn Long sau lưng Diệp Thiên đều vô thức lui ra sau nửa bước, hiển nhiên họ đã bị uy nghiêm quân nhân của Giang Vũ Dân áp chế.
“Đó có phải… trung tướng của quân khu phương Bắc – Giang Vũ Dân không?”
“Đúng là ông ấy!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!