Nghĩ đến hôm nay Hoa Lộng Ảnh vừa hay có việc về nhà họ Hoa, không ở trường, cậu liền gật đầu.
“Được, qua đó xem sao!”.
Thấy Diệp Thiên đồng ý, ba người Tề Văn Long hò reo, ba chân bốn cẳng kéo Diệp Thiên ra khỏi lớp.
Quán bi da mà Tề Văn Long nói nằm trên tầng năm của trung tâm thương mại trong trường đại học, mới mở chưa đến một tuần, nhưng thu hút rất nhiều sinh viên của đại học Thủ đô đến.
Vừa bước vào tầng một, Diệp Thiên đã thấy rất nhiều sinh viên trẻ đi thang máy lên, người đông như kiến, từ cuộc hội thoại của bọn họ có thể dễ dàng nghe ra, bọn họ đều đang đi lên quán bi da tầng năm.
“Quán bi da này không phải chỉ người có thân phận mới được vào sao? Tại sao lại làm ăn phát đạt thế?”.
Diệp Thiên thấy lạ hỏi.
Tề Văn Long thõng tay, bất lực nói.
“Hết cách, ai bảo người ta mạnh tay, thuê cả cái tầng năm mở quán bi da!”.
“Không biết tại sao quán bi da này chỉ có một số con cháu đại gia và bạn bè mới có tư cách vào, cứ thế, những sinh viên vào trong đó liền được coi là thượng lưu, lòng hư vinh thì ai mà chẳng có, mỗi sinh viên ra vào chỗ này, người ta cũng sẽ xem trọng hơn, nên đã tạo ra cục diện này đấy!”.
Diệp Thiên nghe vậy, lập tức lắc đầu, cảm thấy vô vị.
Bốn người đợi thang máy cả nửa ngày trời, cuối cùng cũng lên được tầng năm.
Trước cửa quán bi da, có bốn bảo vệ mặc đồ đen, hơn nữa còn thiết bị quét, nhìn có vẻ rất nghiêm ngặt.
Diệp Thiên đang chuẩn bị lên tiếng, Tề Văn Long đã chủ động bước lên, xuất trình một tấm thẻ kiểu như thẻ thành viên VIP, mấy tên bảo vệ đứng thành hình vuông, nhân viên cũng chủ động mở cho họ một bàn.
Diệp Thiên thấy vậy, vô cùng bất ngờ, Tề Văn Long nói cái gì mà cấp bậc không đủ nên nhờ cậu đến đều là nói láo, Tề Văn Long thân là cậu ấm Trung Hải, sao cấp bậc lại không đủ chứ?
Tề Văn Long cố ý nói như vậy, chẳng qua là vì muốn lừa cậu đi cùng bọn họ thôi.
“Đây là cấp bậc không đủ mà cậu nói với tôi hả?”.
Bị Diệp Thiên phát giác, Tề Văn Long ngại ngùng lắc đầu, chủ động kéo Diệp Thiên: “Diệp Thiên, tôi chỉ là muốn gọi cậu đến chơi cùng bọn tôi thôi mà, dù sao cũng đến rồi, chơi vài trận nhé?”.
Diệp Thiên ngán ngẩm lắc đầu, tay cầm một cây gậy bi da lên.
Quán bi da này đúng là trang hoàng rất xa hoa, đèn chùm thủy tinh, tranh nổi tiếng, biểu ngữ khắc thủy tinh, cái gì cũng có.
Mỗi một bàn ở đây, khu vực xung quanh đều chiếm đến mấy chục mét vuông, mỗi một khu vực đều được ngăn cách bằng một hàng cây nhỏ.
Bàn ở đây được chia làm ba loại, không thu phí theo giờ, mà tính tiền theo ngày, bàn phổ thông nhất thì một ngày năm nghìn tệ, bàn cao cấp nhất phí một ngày lên đến năm vạn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!