Giang Vân Thâm cũng nhìn Diệp Thiên. Mười mấy tên đàn ông áo đen lực lưỡng sau lưng cậu ta cũng đều nhìn tới. Vẻ mặt ai cũng chẳng mấy thiện cảm và mang theo cả sự chế nhạo.
Nhà họ Giang có tiền đề bên quân đội, trong gia đình có người có chức vụ cực cao, nắm quyền hành trong tay. Bọn họ là vệ sĩ của Giang Vân Thâm, chỉ cần trong phạm vi không xảy ra án mạng thì dù có làm loạn tới mức nào cũng đều có người giúp cào bằng cả.
Một tên lông chưa rụng hết như Diệp Thiên, ăn mặc cũng chẳng ra làm sao thì bọn họ chẳng coi là gì.
Chỉ cần Giang Vân Thâm ra lệnh là bọn họ sẽ đánh phế Diệp Thiên không chút do dự.
Chỉ có Thi Tú Vân vẫn ngồi yên bất động và khẽ nở nụ cười.
Hôm trước, Diệp Tinh tới thăm bà đã nói cho bà nghe một lượt chuyện xảy ra ở hội võ bốn nhà. Bà biết con trai chín năm chưa gặp của mình không phải là mất đi tất cả mà là trở nên bá đạo hơn khi xưa.
Đến ngay cả những cao thủ siêu phàm tới từ viện trọng tài cũng đều bị Diệp Thiên giết chết như giết gà. Một kẻ như Giang Vân Thâm thì sao mà cậu coi ra gì chứ?
Dưới ánh mắt của đám đông, Diệp Thiên đứng dậy.
“Nghe anh nói thì có vẻ như anh tưởng rằng tôi đang đùa phải không?”
Ánh mắt cậu thản nhiên rồi cậu bước tới.
“Diệp Thiên bình tĩnh!”
Liễu Linh Lung kinh hãi, sợ Diệp Thiên bốc đồng ra tay thì sẽ chịu thiệt. Cô ta định kéo Diệp Thiên lại nhưng động tác của Diệp Thiên càng nhanh hơn, lúc này cậu đã chộp cổ áo của Giang Vân Thâm.
“Cậu định làm gì…”
Giang Vân Thâm khẽ tái mặt, nhưng chưa nói hết câu thì Diệp Thiên đã nhẹ nhàng nhắc cậu ta lên. Cơ thể của cậu ta treo lủng lẳng trên không trung.
Giang Vân Thâm định giãy giụa nhưng tứ chi đã không còn cử động được nữa, chỉ biết nhìn trân trân Diệp Thiên từng bước xách mình ra khỏi cửa.
“Khốn khiếp, thả tôi xuống!”
Một vệ sĩ bên cạnh thấy vậy thì lập tức lao lên định cứu Giang Vân Thâm.
“Cút!”
Diệp Thiên hét lên, dù không thấy bất cứ động tác gì của cậu nhưng có thể cảm nhận được sóng âm truyền đi như muốn nổ tung bên tai đám đông. Mười tên vệ sĩ áo đen lập tức ngã xuống, bịt tai mình và kêu gào đau đớn.
Diệp Thiên xách Giang Vân Thâm ra ngoài cửa, đứng ở một sườn dốc bên ngoài phòng thiền.
“Tôi vứt anh từ đây xuống, sống chết thế nào thì tùy vào tạo hóa nhé!”
Giang Vân Thâm ra vẻ cầu xin, tròng lòng ngập tràn sự sợ hãi. Cuối cùng cậu ta đã hiểu ra, lúc này cậu ta đang đối diện với một kẻ ra tay vô cùng độc ác chứ không phải là một tên nhóc hư danh nữa. Lúc này cậu ta đã có ý muốn cầu xin rồi.
Nhưng Diệp Thiên không quan tâm. Dưới cái nhìn của đám đông trong thiền viện, cậu buông tay.