Trong lòng Liễu Linh Lung hơi thất vọng, nhưng vẫn mỉm cười xua tay.
“Không cần cảm ơn tôi, tôi thấy nói chuyện với cô Tú Vân rất vui, học được nhiều điều về các đạo lý đối nhân xử thế từ cô ấy, nên tôi cũng ngộ ra nhiều điều, là tôi nên cảm ơn cô ấy mới đúng!”.
Đôi mắt cô ta long lanh, dừng lại trên khuôn mặt Diệp Thiên, trong lòng dấy lên cảm giác thân thiết.
“Nhưng tôi không ngờ lại trùng hợp đến thế, cậu lại là con trai của cô Tú Vân!”.
Diệp Thiên cười hì hì, gật đầu với cô ta, phòng thiền lại trở về không gian yên tĩnh, chỉ có ba người đang nói nhỏ với nhau.
Diệp Thiên nói chuyện với hai người vài câu rồi biết ý không nói nữa, chỉ nhìn hai người kia đang tâm sự hàn huyên, đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vọng đến tiếng bước chân vội vã, tiếng gõ cửa cũng theo đó vang lên.
“Linh Lung, cậu có ở trong đó không?”.
Tiếng cô gái vọng vào, giọng nói khá gấp gáp.
“Kiều Kiều à?”.
Liễu Linh Lung nghe thấy giọng nói, còn chưa trả lời thì cửa đã bị đẩy ra.
Một cô gái xinh đẹp tóc dài xõa ra đi nhanh vào trong, rồi ngồi xuống bên cạnh Liễu Linh Lung.
“Linh Lung, không hay rồi, vừa rồi bọn Tiểu Tuyết gọi điện cho tớ, nói là không cẩn thận nói lộ ra hành tung của cậu, Giang Vân Thâm bây giờ đã biết cậu ở chùa Cửu Long, đang lái xe đến tìm cậu đó!”.
Cô gái nói với giọng gấp gáp, kéo Liễu Linh Lung lên, còn sắc mặt của Diệp Thiên lại đột nhiên sa sầm xuống.
Đối với cậu mà nói, cô gái tên “Kiều Kiều” này đến tìm Liễu Linh Lung có việc gì, cậu không quan tâm, nhưng cô ta không phân biệt nơi chốn, cũng không quan tâm chủ nhân có đồng ý hay không đã tùy tiện đẩy cửa vào, quấy rối sự yên tĩnh của Thi Tú Vân, cậu không thể không quan tâm.
“Giang Vân Thâm sắp đến sao?”.
Ánh mắt Liễu Linh Lung khẽ khựng lại, cô ta còn chưa kịp trả lời, thì bên cạnh vang lên giọng nói lạnh lùng.
“Trước khi vào đây chị không biết gõ cửa à? Ai đồng ý cho chị tùy tiện vào đây vậy?”.
Cô gái tên “Kiều Kiều” quay đầu lại, lúc này mới chú ý đến Diệp Thiên đang ngồi khoanh chân trên đệm cói, sau đó nhíu mày.
“Cậu là ai? Dựa vào đâu mà chỉ trích tôi? Tôi đến tìm Linh Lung, gần như ngày nào cô ấy cũng đến đây một chuyến, nên tôi đã quen rồi, còn phải để cậu dạy dỗ tôi sao?”.
Ánh mắt Diệp Thiên trầm xuống, lóe lên vẻ sắc lạnh, Thi Tú Vân ở bên cạnh cảm nhận được sự thay đổi trong tâm trạng Diệp Thiên, thế là vội vàng đưa tay lên vỗ nhẹ vào Diệp Thiên một cái.
“Thiên à, đừng như vậy, đây là Trần Minh Kiều, Kiều Kiều, là bạn thân của Linh Lung, cũng hay cùng Linh Lung đến đây chơi với mẹ, con bé tính cách như vậy rồi, không có gì đâu!”.
Trần Minh Kiều thấy Thi Tú Vân lên tiếng, càng cảm thấy đắc ý, thế là nói với Diệp Thiên bằng vẻ coi thường: “Đúng vậy, nghe thấy chưa hả? Cô Tú Vân còn nói là không sao, cậu là ai mà đi lo chuyện bao đồng thế?”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!