Diệp Tinh và Diệp Thiên nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng phức tạp, chín năm trước, Diệp Thiên tỏa sáng rực rỡ, vượt qua tất cả những người đồng trang lứa ở thủ đô, mà chín năm qua đi, vua không hề bớt tỏa sáng, ngược lại còn vượt trội hơn.
“Nhóc con, muốn vượt qua anh, em còn phải đi quãng được dài lắm”.
Diệp Thiên mỉm cười với cậu ta: “Mặc dù giờ em đã có thực lực của cảnh giới chí tôn, nhưng còn cách cảnh giới chí tôn thực sự một khoảng. Hôm nay anh sẽ giúp em vào chí tôn”.
Cậu vừa dứt lời thì túm bằng tay, một luồng khí màu xanh xẹt qua, đi vào từ ấn đường.
Diệp Tinh chỉ cảm thấy cả người thư thái, một luồng nhiệt chạy thẳng từ đan điền lên, tràn khắp cơ thể, cơ thể cậu ta vang lên âm thanh giòn tan như đậu nứt vỏ, như một bức tường vô hình bị phá vỡ.
Vì cậu ta sốt ruột tiến lên chí tôn, cảnh giới chưa ổn định giờ đã vững chắc hoàn toàn, hơn nữa còn mạnh hơn trước nhiều.
Mọi người xung quanh lặng ngắt như tờ, giúp người khác tăng tu vi, cách làm này mặc dù cũng rất thường thấy trong giới võ đạo, nhưng đều phải trả cái giá cực kỳ đắt.
Tuy nhiên họ chưa bao giờ thấy người chỉ tùy tiện vung tay đã bồi dưỡng được một chí tôn như Diệp Thiên.
“Anh cả, có lẽ đời này em đều không theo kịp anh”.
Sức mạnh tăng, Diệp Tinh không quá vui vẻ, mà nụ cười chua chát bên khóe môi càng rõ nét hơn.
“Trận so tài của anh và em, em thua rồi, anh cả”.
Diệp Thiên cười khẽ lắc đầu, không ừ hử gì, cậu ngước mắt, nhìn về phía Hoa Vô Đạo đang xấu hổ ở phía xa, vẻ mặt trêu tức.
“Bác Hoa, lúc đầu ở đỉnh Đông Sơn, bác nói cháu không đủ tư cách đứng bên cạnh Tiểu Ảnh. Giờ cháu đủ tư cách chưa?”.
Vẻ mặt Hoa Vô Đạo vô cùng đặc sắc, thấy Diệp Thiên nhìn lại, ông ta vội vàng bước nhanh đến.
“Là bác không biết nhìn người, xin Đế Vương chớ trách!”.
“Tiểu Ảnh có thể quen biết cháu đúng là phúc ba đời nó tu được, cũng là may mắn của nhà họ Hoa này!”.
Vị Vua của nửa thủ đô lần đầu tiên nở nụ cười nịnh nọt với người khác như thế, ông ta hoàn toàn bái phục Diệp Thiên.
Hoa Vinh Niên ở cạnh nhìn thấy cảnh này, ngoài mặt không thể hiện gì, nhưng trong lòng như đã nở hoa.
Hoa Lộng Ảnh quen biết Diệp Thiên từ nhỏ, thanh mai trúc mã, bây giờ có vẻ hai người vẫn đầy tình cảm. Diệp Thiên còn tặng Thông Thiên Kính cho Hoa Lộng Ảnh, có thể thấy quan hệ của hai người tốt thế nào.
Điều đó đồng nghĩa nhà họ Hoa đã có sức mạnh vô thượng của Diệp Thiên, có hậu thuẫn mạnh như vậy thì trên khắp Hoa Hạ này, nhà họ Hoa chắc chắn đứng ở vị trí số một.
“Chuyện này kết thúc tại đây, Tiểu Ảnh, chúng ta đi dạo chợ đêm ở Nam Hải nhé?”.
Lá bùa ánh sáng trong tay Hoa Lộng Ảnh đã hóa thành hình xăm hình tam giác, hòa vào cánh tay. Cô bước nhanh về phía trước, quàng lấy tay Diệp Thiên.
“Được!”.
Cô cười ngọt ngào, tựa vào vai Diệp Thiên, hai người phớt lờ những người khác, biến mất nơi cuối bãi biển.
Từ đầu đến cuối, Diệp Thiên chưa hề liếc tới Diệp Sơn và Diệp Vân Long. Mặc dù năm xưa cậu bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp là ý của Thông Thiên Kính, nhưng chung quy Diệp Sơn và Diệp Vân Long mới là người chân chính thực hiện.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!