"Không sao không sao, có thể làm việc cho Tịch thiếu gia là vinh hạnh của tôi…"
Nghe thấy số tiền lớn kia khóe miệng Vương Cương nhếch lên, năm mươi nghìn, một số tiền khổng lồ đủ cho gã sống thoải mái một thời gian, Tịch thiếu gia đúng là thiếu gia của gia tộc lớn, vung tay phát nào là hào phóng phát nấy…
Gã sung sướng nghĩ rồi sau đó hai người kết thúc cuộc gọi trong vui vẻ.
…
Nhìn thấy cảnh hỗn loạn trong phòng khám, hai nắm tay Lâm Tuấn dần nắm chặt lại, ánh mắt càng ngày càng lạnh lẽo, vẻ mặt cũng trở lên khó coi giống như đang tìm kiếm một thứ gì đó, anh nheo mắt đôi mắt sắc bén lại dò xét từng ngóc ngách trong căn phòng đổ nát.
Mấy người nhân viên vẫn còn sợ hãi đứng nép vào một bên nhìn Lâm Tuấn không dám nói nhiều.
Im lặng một lúc lâu, Lâm Tuấn mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Phòng khám cũng bị phá rồi, làm lại là được, mọi người nên cảm thấy may vì không ai bị thương, còn về tiền công… Mọi người cứ yên tâm tôi sẽ không thiếu mọi người đồng nào đâu".
Lời nói của Lâm Tuấn khiến ánh mắt đám nhân viên đứng nép vào một bên sáng lên, vội vàng nói cảm ơn với Lâm Tuấn.
"Cảm ơn Hàn thiếu gia! Hàn thiếu gia đúng là người tốt mà…"
"Đúng vậy đó! Lúc này rồi mà Hàn thiếu gia vẫn còn nghĩ cho chúng ta nữa, anh đúng là một người lương thiện".
Lâm Tuấn khẽ cười rồi xua tay, vừa ra hiệu đám nhân viên không cần khách khí vừa nhẹ nhàng nói: "Thôi đừng nói chuyện này nữa, tôi muốn hỏi một chút, mọi người có ấn tượng gì với đám người đập phá phòng khám của tôi không? Có thể miêu tả vẻ bề ngoài và một số đặc điểm cho bọn chúng cho tôi nghe được không?"
Vì phòng khám của Lâm Tuấn mới chỉ vừa hoàn thành phần tu sửa nên vẫn chưa kịp lắp camera, Lâm Tuấn muốn biết dáng vẻ của đám người đập phá phòng khám của mình thì chỉ còn cách hỏi nhân viên ở đây vào lúc đó thôi.
Có lẽ vì cảm động khi phòng khám của Lâm Tuấn bị đập phá mà anh vẫn không cắt xén lương của họ nên bọn họ nhiệt tình trả lời câu hỏi của anh.
"Tôi nhớ tên cầm đầu hình như để đầu trọc? Nói chung là bọn chúng xăm nhiều lắm, nhìn phát là biết ngay không phải loại tốt đẹp gì…"
"Hình như không phải đầu trọc đâu? Gã có tóc đấy, nhưng mặt gã hung hãn lắm, đúng là trên người gã nhiều hình xăm thật, đặc biệt là trên cánh tay hình như là hình mãnh hổ xuống núi, người này có vẻ dễ tìm đấy, gã có nhiều đặc điểm dễ nhận ra lắm".
"Còn những tên khác thì không có đặc điểm gì rõ ràng lắm, nhưng chắc chắn bọn này là côn đồ, nhuộm đủ mọi màu khiến người ta cảm thấy khó gần…"
Chỉ vài câu Lâm Tuấn đã hình dung được đại khái đám người đập phá phòng khám của anh như thế nào rồi.
Điều anh thắc mắc ở đây là, đám người kia tại sao lại đập phá phòng khám của anh?
Nghe công nhân tu sửa nói đám người này đến đây chỉ hỏi đúng một câu ông chủ đâu rồi bắt đầu ra tay đập phá, không giống với đám giang hồ đến đòi tiền bảo kê, làm gì có đám thu tiền bảo kê mà vừa mới tới đã đập phá phòng của người ta như vậy, kiểu gì cũng phải nói chuyện với ông chủ vài câu mới đúng chứ?
Sự thật rõ ràng đã bày ra trước mắt Lâm Tuấn, đó chính là…
Ngay từ đầu đám người này đã phi thẳng đến phòng khám của Lâm Tuấn, như vậy có thể thấy chúng cố ý nhằm vào anh!
Lâm Tuấn nhớ là anh chưa từng đắc tội với đám côn đồ ở gần đây, vậy nên lý do đám côn đồ kia tìm đến đập phá phòng khám của anh chỉ có khả năng là…
Đám côn đồ đó làm theo sự sai khiến của ai đó!
Là ai?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!