Nghe thấy Lâm Tuấn nói vậy khuôn mặt Trương Văn Liệt nở một nụ cười ngại ngùng.
Trương Thiên Hào-gia chủ nhà họ Trương đứng ở bên cạnh lên tiếng: "Bác sĩ Hàn, cậu cứ nhận lấy tấm lòng của Văn Liệt đi, chuyện hôm qua Văn Liệt đã biết sai rồi, mong bác sĩ Hàn có thể nể mặt chúng tôi không tính toán gì nữa".
Gia chủ nhà họ Trương đã đích thân lên tiếng rồi thì Lâm Tuấn chắc chắn sẽ phải nể mặt.
Vậy nên Lâm Tuấn chỉ khẽ cười rồi trả lời: "Chuyện hôm qua đã là chuyện quá khứ rồi, không cần phải nhắc lại nữa đâu, bác Trương cứ yên tâm".
Thật ra xích mích hôm qua giữa Lâm Tuấn và Trương Văn Liệt cũng không có gì to tát cả, mục đích của Lâm Tuấn cũng không phải làm khó nhà họ Trương, mục đích chính của anh là miếng đất kia, nếu gia chủ nhà họ Trương đã đích thân dẫn cả Trương Văn Liệt đến đây nhận lỗi, còn hiến dâng mảnh đất đó thì tội gì mà Lâm Tuấn không nể mặt.
"Nếu đã như vậy thì tôi xin nhận, coi như phí thuốc thang chữa bệnh cho Trương thiếu gia vậy".
Vừa nói, Lâm Tuấn vừa đưa tay lấy giấy tờ đất từ trong tay Trương Văn Liệt một cách vô cùng tự nhiên.
Miếng đất đấy mặc dù có vị trí ở ngoài rìa trung tâm thành phố Yến Kinh, cũng không phải là nơi sầm uất nhưng giao thông khá thuận lợi, miếng đất như vậy ít nhất cũng phải trên một triệu, vậy mà bây giờ lại phải tặng cho Lâm Tuấn để coi như là tiền viện phí.
Người bình thường mà biết một lần chữa bệnh của anh có chi phí đắt đỏ như vậy thì e là sẽ chửi Lâm Tuấn là loại bác sĩ độc ác, nhưng gia chủ nhà họ Trương thì không, mà ngược lại còn cảm thấy an tâm.
Nếu Lâm Tuấn cứ từ chối nhận mảnh đất đó thì gia chủ nhà họ Trương lại càng cảm thấy bất an.
Lâm Tuấn dám nhận miếng đất đó, chứng tỏ anh đã nắm rõ được căn bệnh lạ của Trương Văn Liệt rồi, nếu không làm sao dám nhận thứ đồ có giá trị lớn như vậy chứ.
Đặc biệt là sau khi nghe xong Lâm Tuấn nói sẽ coi mảnh đất này là chi phí chữa bệnh của Trương Văn Liệt, khuôn mặt Trương Thiên Hào lại nở một nụ cười sáng lạn.
Để chữa bệnh cho Trương Văn Liệt, Trương Thiên Hào không nhớ đã tiêu tốn bao nhiêu tiền, vậy nên mảnh đất mấy triệu đối với nhà họ Trương cũng chẳng phải thứ gì quá to tát.
Đợi Lâm Tuấn xem qua giấy tờ đất rồi đặt lên bàn xong, Trương Thiên Hào mới chậm rãi nói: "Bác sĩ Hàn, không biết hôm nay cậu có thời gian giúp Tiểu Liệt nhà tôi khám bệnh không? Mặc dù bệnh của Tiểu Liệt không thể chữa khỏi trong chốc lát, nhưng lúc nào chưa chữa khỏi được là trong lòng tôi như có tảng đá đè lên vậy…"
"Bác Trương cứ yên tâm, cháu cũng hiểu được tám chín phần bệnh của Trương thiếu gia rồi, mặc dù có vài chỗ khó giải quyết nhưng không phải vấn đề lớn… thế này đi, đợi khoảng mười ngày nữa sau khi phòng khám của cháu chính thức mở cửa thì bác Trương có thể đưa Trương thiếu gia đến chỗ cháu một chuyến, đến lúc đó cháu sẽ chữa cho…"
"Mười ngày nữa…"
Trương Thiên Hào chần chừ một lúc, là một người bố, đương nhiên là ông ấy mong Lâm Tuấn có thể chữa bệnh cho Trương Văn Liệt càng sớm càng tốt, nhưng đúng như ông ấy vừa nói, bệnh của Trương Văn Liệt đã lâu như vậy rồi, thực sự không thể vội vàng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!