Nếu như là người khác, sợ rằng sẽ không đủ thể lực và tinh lực để hoàn thành cuộc phẫu thuật này, tuy nhiên Lâm Tuấn đã dựa vào sức mình để hoàn thành nó.
Trong quá trình phẫu thuật không biết đã đổi bao nhiêu người phụ trợ, nhân viên y tế giúp việc cũng thay liên tục, chỉ có Lâm Tuấn là luôn kiên trì ở vị trí của mình, nắm vững dao mổ, hoàn thành cuộc phẫu thuật này.
Kiếp trước, lúc Lâm Tuấn làm nghiên cứu thí nghiệm có thể mấy ngày mấy đêm không ngủ đắm chìm vào trong công việc, có thể là kinh nghiệm từ kiếp trước đã tôi luyện tính nhẫn nại, sau khi hoàn thành xong cuộc phẫu thuật anh chỉ thấy hơi mệt mỏi chứ không kiệt sức hoàn toàn.
Lúc bước ra khỏi phòng cấp cứu, anh không hề có ý định đi ngủ một giấc mà còn định dành thời gian đi ăn uống để lấp đầy cái bụng đói.
Nhưng đáng tiếc là ý định này của anh đã bị phá hỏng.
Bởi vì giây phút bước ra khỏi phòng cấp cứu, Lâm Tuấn đã bị chủ tịch Dương gọi lại.
“Chí Khiêm! Tình hình của cục trưởng Ngô sao rồi?”
Chủ tịch Dương nhìn Lâm Tuấn với vẻ mặt mệt nhoài, giọng nói của ông có phần lo lắng, nếu ai không biết còn tưởng ông ấy là người thân của cục trưởng Ngô.
Nhưng Lâm Tuấn biết rõ lý do chủ tịch Dương lo lắng như vậy là bởi vì thân phận của ông cụ trong phòng cấp cứu vô cùng đặc biệt.
Vậy nên Lâm Tuấn nhìn chủ tịch Dương rồi nở nụ cười mệt mỏi, thều thào nói: “Cuộc phẫu thuật diễn ra rất thuận lợi ạ, tình hình của cục trưởng Ngô đã ổn định rồi, trước mắt thì không có bất cứ vấn đề gì, lát nữa sẽ được đưa ra khỏi phòng cấp cứu...”
“Quá tốt rồi! Quá tốt rồi! Đúng là tốt quá rồi!”, nghe thấy Lâm Tuấn nói thế, chủ tịch Dương lập tức kích động nói câu tốt quá rồi ba lần, sau đó ông chợt nhận ra điều gì đó, ông ân cần nói với Lâm Tuấn: “Chí Khiêm à, hôm nay vất vả cho cháu rồi, cháu về nghỉ ngơi trước đi, để chú lo cho cục trưởng Ngô”.
Lúc này Lâm Tuấn mới mỉm cười, mệt mỏi gật đầu, chào tạm biệt chủ tịch Dương rồi rời khỏi bệnh viện, trở về nhà họ Đường...
Ca phẫu thuật cường độ cao kéo dài liên tục gần hai tiếng, là một gánh nặng khá lớn đối với Lâm Tuấn, mặc dù không đến nỗi khiến anh gục xuống thiếp đi ngay sau khi phẫu thuật xong, nhưng cũng khiến anh phải ngủ hai ngày mới có thể lấy lại sức, tinh thần không còn uể oải nữa.
Sau đó, Lâm Tuấn lại đến bệnh viên Nhân Dân số một thành phố Yến Kinh.
Ông cụ Ngô vừa mới phẫu thuật xong, nên tất nhiên không thể xuất viện ngay, mà cần phải ở lại bệnh viện một khoảng thời gian.
Một là để hồi phục những vết thương còn sót lại sau ca phẫu thuật, hai là ở lại bệnh viện để quan sát xem chiếc xương sường nhân tạo được cấy ghép vào khoang ngực ông ấy có xuất hiện phản ứng thải trừ hay cơ thể sau khi phẫu thuật có để lại di chứng gì không.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!