Thế nhưng Lâm Tuấn vẫn bày ra bộ dạng không hiểu gì, anh nhìn Đường Tịnh Nghi rồi khó hiểu hỏi: "Tịnh Nghi em làm sao vậy? Tìm tôi có chuyện gì quan trọng sao?"
Nhìn vẻ mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi của Đường Tịnh Nghi, Lâm Tuấn cuối cùng cũng hiểu được người phụ nữ xinh đẹp trên danh nghĩa là vợ anh này đã phải chịu bao nhiêu áp lực trong thời gian anh nằm viện.
Một mình gánh chịu áp lực từ nhà họ Tịch chắc hẳn rất vất vả nhỉ?
Lâm Tuấn rất muốn nói điều này với Đường Tịnh Nghi, nhưng vừa đến môi đã bị khuôn mặt lạnh lùng của cô chặn lại.
Sau đó Đường Tịnh Nghi đột nhiên lên tiếng, giọng nói cũng giống như khuôn mặt của cô vậy, vô cùng lạnh lẽo.
"Ai bảo anh tới đây?"
Lâm Tuấn hơi khựng lại, nụ cười trên mặt bỗng cứng đờ, sau đó anh trả lời Đường Tịnh Nghi: "Ý của em là tại sao anh đến bệnh viện đúng không?"
Đường Tịnh Nghi im lặng một lúc, sau đó đột nhiên dừng lại.
"Hả? Sao thế?", Lâm Tuấn đang đi theo Đường Tịnh Nghi cũng đột nhiên dừng lại.
Đường Tịnh Nghi vẫn đứng tại chỗ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Tuấn hồi lâu, sau đó nhàn nhạt nói: "Anh có biết Tịch Ngự Sơn nguy hiểm như thế nào không? Anh hiểu anh ta bao nhiêu? Mặc dù tôi không biết hai người đã xảy ra chuyện gì, có vẻ như anh ta không dám làm gì anh, nhưng tôi vẫn nên nhắc nhở anh trước...”
"Tịch Ngự Sơn rất nguy hiểm, rất rất nguy hiểm".
"Có thể vừa rồi anh ta tươi cười chào hỏi anh, nhưng ngay khi anh rời đi thì sẽ phát hiện ra trên người mình có vài con dao đấy, quan trọng nhất chính là anh không hề có đủ khả năng để rút những con dao này ra mà chỉ có thể nhìn vết thương rỉ máu mà thôi".
Đường Tịnh Nghi giống như núi lửa im lặng bấy lâu đột nhiên phun trào, cô vừa nổi giận vừa nói cho Lâm Tuấn biết Tịch Ngự Sơn nguy hiểm như thế nào.
Điều này làm cho Lâm Tuấn sửng sốt một hồi, sau đó anh mới nhìn Đường Tịnh Nghi đang tức giận.
Hiểu bao nhiêu về Tịch Ngự Sơn?
Lâm Tuấn muốn nói anh có thể không biết nhiều về Tịch Ngự Sơn, nhưng anh hiểu rất rõ về cấu tạo cơ thể và một trăm lẻ tám huyệt đạo trên người anh ta, chỉ cần anh muốn thì hoàn toàn có thể phế cơ thể của Tịch Ngự Sơn bất cứ lúc nào, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Đường Tịnh Nghi, Lâm Tuấn bèn chọn cách im lặng.
Không phải anh không muốn giải thích, mà là bản thân anh không biết phải giải thích như thế nào.
Anh không thể nói thẳng với Đường Tịnh Nghi rằng chỉ cần cô muốn thì anh có thể phế Tịch Ngự Sơn bất cứ lúc nào, bởi vì tên đó căn bản vẫn không được tính là mối đe dọa đúng chứ?
Đừng nói Đường Tịnh Nghi có tin hay không, chỉ cần Lâm Tuấn mở miệng là đủ để cô cảm thấy anh rất kiêu ngạo, thậm chí sẽ khiến người ta cho rằng anh mắc bệnh thần kinh gì đó, nếu cứ động chút là phế người này người kia, vậy thì có hơi..."
Trẻ con quá không nhỉ?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!