Sau khi xem một hồi, Lâm Tuấn thở dài.
"Xương sườn bị một cước đạp gãy mất ba cây, mẹ kiếp, chẳng trách đau như vậy, có điều cũng may nội tạng không bị chọc thủng, không xuất hiện tình trạng hỏng nội tạng, nếu không... e rằng tôi phải nằm viện một thời gian dài mất..."
"Có điều..."
"Cho dù chỉ là xương sườn gãy, e rằng cũng phải nằm viện một thời gian rồi, chắc phải rời ca phẫu thuật của ông cụ Ngô lại..."
Là bác sĩ, bệnh viện là nơi quen thuộc nhất đối với anh.
Chỉ là lần này Lâm Tuấn không ngờ mình lại phải ở trong bệnh viện một thời gian không với tư cách bác sĩ mà là với tư cách bệnh nhân.
Người đàn ông trung niên bên cạnh Tịch Ngự Hà ra tay rất nặng với anh, mỗi quyền mỗi cước dường như đều muốn lấy mạng anh. Đây là điều anh phát hiện ra khi xem ảnh chụp CT lồng ngực, bị người đàn ông đạp gãy mấy cái xương sườn, suýt nữa nó còn đâm vào tim.
Điều này khiến anh không khỏi sợ sệt, mà trong cơn sợ sệt anh không ngừng nhắc nhở mình về sau không chắc chắn thì không được phép có xảy ra xung đột với ai.
Cùng lúc này, Lâm Tuấn thầm quyết định mỗi ngày phải rèn luyện sức khỏe.
Đời trước anh bởi vì quá yếu đuối nên sau khi đẩy Đường Tịnh Nghi khỏi cái thang máy rơi từ trên trời xuống kia, anh không kịp chạy thoát thâm, đời này Lâm Tuấn khó khăn lắm mới có cơ hội sống lại, cho dù là cái gì cũng không thể vì bản thân yếu đuối mà xảy ra sự cố mất mạng được.
Đường Tịnh Nghi...
Nhớ đến cái tên này, trong lòng Lâm Tuấn không khỏi cảm thấy khổ sở.
Từ khi anh bị người đàn ông trung niên kia đánh đến ngất xỉu nhập viện đã gần ba ngày rồi, trong ba ngày này bố Đường thường đến thăm anh, tuy nhiên người vợ trên danh nghĩa của anh chưa đến đây lần nào.
Điều này khiến Lâm Tuấn cảm thấy thất vọng về cô, mà cùng với cảm giác thất vọng là cảm giác lạc lõng.
Đời trước, trước khi chết, Lâm Tuấn thề nếu có cơ hội, anh nhất định sẽ chăm sóc cho Đường Tịnh Nghi.
Mà có lẽ do nghe được lời thỉnh cầu của Lâm Tuấn, ông trời đã khoan dung cho anh cơ hội này.
Tuy nhiên sau khi sống lại, Lâm Tuấn đột nhiên phát hiện ra hóa ra thứ trời cao cho anh không phải cơ hội mà là sự hành hạ, anh dù muốn chăm sóc thật tốt cho Đường Tịnh Nghi, muốn trao cho Đường Tịnh Nghi một cái ôm ấm áp thì cô căn bản không cho anh cơ hội.
"Hàn Chí Khiêm, đến giờ ăn cơm rồi!"
Giọng nói dễ nghe đã kéo Lâm Tuấn trở lại từ trong mạch suy nghĩ, là y tá Dương Nhược Vũ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!