Sau khi Lâm Tuấn đưa Đường Tịnh Liên rời đi, căn phòng mới vang lên tiếng bàn tán ầm ĩ.
"Anh rể của Đường Tịnh Liên là ai vậy? Anh ta đã làm gì Cao thiếu gia và Lưu Sơn thế? Sao hai cậu ấy lại không cử động được như bị trúng tà thế, đáng sợ quá".
"Không biết nữa, nhưng anh rể của Đường Tịnh Liên có vẻ rất giỏi đấy, nhìn anh ta ăn mặc rẻ tiền chẳng giống người có chức có quyền gì cả nhưng phong thái thì vô cùng đáng sợ, hình như cũng thuộc dạng tai to mặt lớn đấy…"
"Tớ nghe nói nhà Đường Tịnh Liên cũng là gia tộc đứng đầu thành phố Yến Kinh mà, vừa có tiền vừa có thế, người đàn ông lấy được chị của cô ấy cũng không phải dạng vừa đâu".
Trong lúc mọi người đang đoán về thân phận của Lâm Tuấn thì Cao Tường bị điểm huyệt đứng bất động đang nhìn bóng dáng Lâm Tuấn kéo Đường Tịnh Liên kia với ánh mắt thù hận, ánh mắt sắc như dao giống như muốn giết người vậy.
"Khốn nạn! Thằng chó chết! Mày dám sỉ nhục bổn thiếu gia!"
"Bổn thiếu gia sẽ giết chết mày thằng chó!"
"Mày cứ đợi đấy!"
Cao Tường cố nén cơn đau ở nơi nào đó, ánh mắt hắn trở lên độc ác…
…
"Anh rể, anh…"
Bị Lâm Tuấn kéo ra khỏi khách sạn một đoạn xa, Đường Tịnh Liên vẫn chưa kịp hiểu những chuyện vừa xảy ra, vẻ mặt có chút hoang mang.
Sau khi ra khỏi khách sạn, Lâm Tuấn buông tay Đường Tịnh Liên ra.
"Bây giờ anh đưa em về nhà, sau này em đừng chơi với loại người không đàng hoàng như thế nữa, nếu không sớm muộn gì cũng chịu thiệt đấy, hôm nay đám người trong căn phòng đó muốn hãm hại em, may mà có chị em không yên tâm bảo anh đi cùng, nếu không hôm nay không biết sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì nữa…"
Dường như Đường Tịnh Liên vẫn còn ám ảnh bởi dáng vẻ hung dữ của Lâm Tuấn khi dạy dỗ hai tên Cao Tường và Lưu Sơn kia nên ánh mắt cô ta nhìn Lâm Tuấn vẫn hơi chút sợ hãi, thấy Lâm Tuấn nói vậy, Đường Tịnh Liên giật mình vội vàng trả lời.
"À! Em, em biết rồi, sau này em sẽ không qua lại với bọn họ nữa".
Trong lòng Đường Tịnh Liên cũng đang nghĩ: "Hôm nay anh rể gây ra chuyện lớn như vậy, sau này bọn họ gặp nhau cũng sẽ chỉ ngại ngùng bước qua chứ còn nói được gì nữa chứ,…"
Cuối cùng thì Đường Tịnh Liên cũng hiểu ra, bây giờ cô ta đã tin Lâm Tuấn nói Cao Tường bỏ thuốc vào rượu là sự thật, nếu như hôm nay Lâm Tuấn không đi cùng cô ta thì không biết sẽ xảy ra chuyện kinh khủng gì nữa.
Nếu nói hôm Cao Tường chạy trốn khỏi Cố Nam cô ta chỉ hơi tức giận, nhưng đến giây phút này Đường Tịnh Liên đã hoàn toàn mất niềm tin vào hắn rồi.
"Đàn ông đúng là những niềm đau, suốt ngày toàn nghĩ ra những chuyện xấu xa!"
Đường Tịnh Liên bĩu môi quay đầu lại liếc nhìn khách sạn một cái rồi lên xe của Lâm Tuấn.
Ở căn phòng họp lớp trong khách sạn.
Chiêu điểm huyệt Lâm Tuấn sử dụng với Cao Tường và Lưu Sơn chỉ có tác dụng một lúc, sau khi hết tác dụng cơ thể của bọn họ lại trở lại bình thường, lại có thể hoạt động trở lại.
Sau khi Lâm Tuấn đưa Đường Tịnh Liên rời khỏi 2 phút thì hai người lại hoạt động lại bình thường.
Ngay sau khi huyệt được giải, Cao Tường mắt đỏ rực gầm lên, đẩy mấy tên đàn ông đang sờ mó cơ thể, kiểm tra tình hình cơ thể hắn.