"Cái gì, phòng khám gì? Tôi không biết..."
Diệp Lương Thần đương nhiên không muốn thừa nhận những gì mình đã làm, nhưng giọng nói run rẩy không kiểm soát đã bán đứng anh ta.
Hơn nữa, Lâm Tuấn cũng đã gọi cho Cục giao thông để xác nhận, kẻ dẫn người đến đập phá phòng khám của anh chính là Diệp Lương Thần đang ở trước mặt, máy quay trên đường đến phòng khám của Lâm Tuấn đã ghi lại rõ ràng khuôn mặt của Diệp Lương Thần, vậy nên anh ta không thể nào phủ nhận được.
Đường Tịnh Nghi nhíu mày, nghi ngờ hỏi.
"Chí Khiêm, anh vừa nói phòng khám của anh... lại bị đập sao?"
Lâm Tuấn nhếch mép, gật đầu nói: "Đúng vậy, lại bị người ta đập, anh đang nghĩ xem có phải mình không thích hợp mở phòng khám hay không, nếu không thì tại sao lần nào cũng có người đến đập phòng khám của anh vậy? Cái phòng khám bé nhỏ này có được bao nhiêu bệnh nhân chứ... "
"Hể? Lại bị đập thật à?"
Đường Tịnh Nghi rõ ràng không thể ngờ phòng khám của Lâm Tuấn sẽ lại bị đập thêm lần nữa, sau khi liên kết lại hành động của Lâm Tuấn đối với Diệp Lương Thần, lúc này cô mới hiểu ra.
"Chí Khiêm, ý anh là...... phòng khám của anh bị Diệp thiếu gia đem người đến đập sao?"
"Đúng vậy, hắn đã dẫn người đến đập”.
Lâm Tuấn cười khẩy, sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Lương Thần.
Bắt gặp ánh mắt của Lâm Tuấn, Diệp Lương Thần liền sợ hãi cúi đầu.
Đường Tịnh Nghi im lặng một lúc, sau đó chậm rãi nói: "Chí Khiêm, anh nghĩ có hiểu lầm gì ở đây không..."
“Hiểu lầm?”, mắt Lâm Tuấn lập tức đanh lại, anh lạnh lùng nói: “Đương nhiên không, anh đã xác nhận với các bộ phận liên quan rồi, kẻ mang người đến đập phá phòng khám của anh lúc đó chính là tên này, camera giám sát đã chụp rõ mặt hắn”.
Lâm Tuấn vừa nói vừa vỗ nhẹ vào mặt Diệp Lương Thần mấy cái.
"Diệp thiếu gia? Vẫn không chịu thừa nhận sao? Sao nào? Anh muốn tôi áp dụng biện pháp cưỡng chế để giúp anh cảm thấy đau đớn trước khi chịu thừa nhận mọi việc sao?"
Ngay khi nghe thấy thủ đoạn đáng sợ của Lâm Tuấn, Diệp Lương Thần nghe liền sửng sốt, vội vàng gật đầu.
"Không cần, không cần, tôi thừa nhận tôi thừa nhận, tôi đã dẫn người đến đập phòng khám, chỉ là..."
"Chỉ là tôi không biết phòng khám đó là của Hàn thiếu gia, nếu không có đánh chết tôi cũng không dám ra tay với nó! Hàn thiếu gia, lần này anh có thể tha cho tôi không, anh yên tâm, tôi sẽ đền toàn bộ tổn thất! Chỉ mong Hàn thiếu gia có thể bỏ qua cho... "
Bộ dạng của Diệp Lương Thần khiến Đường Tịnh Nghi có chút kinh ngạc.
Lúc trước còn tưởng là ảo giác, nhưng bây giờ Đường Tịnh Nghi hoàn toàn chắc chắn Diệp Lương Thần thiếu gia vô cùng sợ hãi Lâm Tuấn, là thiếu gia nhà họ Hàn bị bỏ rơi, trông anh ta giống hệt như thỏ nhìn thấy sói vậy, không dám hó hé dù chỉ một chút.
Tại sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!