Lưu Tam Kim ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Tôi nghĩ có thể là đi đến chỗ bà chủ rồi?”
“Bà... Bà chủ?”, cơ thể yêu kiều của Diệp Mộng Tầm đột nhiên khẽ run lên, sững sờ hỏi: “Ông chủ của các anh... đã có bạn gái rồi à?”
Lưu Tam Kim không để ý ánh mắt điên cuồng ra hiệu của Bàng Thiên bên cạnh mà nói: “Bạn gái? Bà chủ không phải bạn gái của ông chủ chúng tôi...”
“Vậy là...”
Lưu Tam Kim cũng không ngẩng đầu nhìn vẻ mặt khác thường của Diệp Mộng Tầm, mà mở miệng đáp: “Ông bà chủ của chúng tôi không biết đã kết hôn bao nhiêu năm rồi, bà chủ tất nhiên không phải là bạn gái mà là vợ của ông chủ...”
“Vợ, vợ...”
Diệp Mộng Tầm bỗng chốc như mất đi linh hồn, thất thần lẩm bẩm một mình.
“Anh ấy, anh ấy đã kết hôn rồi sao...”
Sau đó, Diệp Mộng Tầm liền chào ba người Bàng Thiên, rồi rời khỏi phòng khám.
Bóng lưng có phần kiên định.
Nhìn bóng hình rời đi của Diệp Mộng Tầm, Bàng Thiên giơ tay đập vào đầu Lưu Tam Kim.
“Tam Kim, cậu đúng là tên trai thẳng ngu si, cậu cả đời này không tìm được bạn gái cũng là đáng đời!”
“Hả? Sao vậy?”, trên mặt Lưu Tam Kim đầy dấu chấm hỏi.
Bàng Thiên vung tay cho cậu ấy một cái đập nữa: “Vừa rồi cậu nói nhiều như vậy làm gì, chẳng lẽ cậu không nhìn ra tâm tư của mỹ nữ với ông chủ à!”
Lưu Tam Kim càng thêm nghi ngờ.
“Nhưng... ông chủ của chúng ta đã kết hôn rồi mà?”
......
Không giống như ông cụ Ngô thích ở nơi ngoại ô ít người, cũng không giống phong cách trang trí đơn giản mà xa hoa của nhà Dương Thiên Hạo, nhà họ Trương thật sự rất giàu có, đồng thời cũng thể hiện hai chữ giàu có đó lên cổng lớn nhà bọn họ một cách rõ ràng.
Sau khi lên xe, tài xế Trương Thiên Hào sắp xếp cho Lâm Tuấn liền lái xe về hướng trung tâm thành phố Yến Kinh.
Đến một khu công viên mà trước đây Lâm Tuấn luôn cho là Ngự Hoa Viên, đi xuyên qua một khu vườn nhân tạo, trước mắt Lâm tuấn đột nhiên hiện lên một tòa kiến trúc giống như một khách sạn xa hoa.
Cổng của tòa kiến trúc này không được đánh dấu gì, nhưng Lâm Tuấn nhận ra, có lẽ tòa kiến trúc xa hoa trước mặt này chính là biệt thự nhà họ Trương- một trong tứ đại gia tộc Yến Kinh!
Quả nhiên...
Khi ý nghĩ này hiện lên trong đầu anh, tài xế liền lái xe đưa Lâm Tuấn đi qua trạm kiểm soát ở cổng, lái thẳng về phía trong tòa nhà xa hoa.
Người tài xế cho xe dừng lại trước một tòa biệt thự xa hoa và sang trọng.
Sau đó một người vệ sĩ mặc bộ vest màu đen đứng canh trước cổng tòa biệt thự đó lập tức bước đến mở cửa cho Lâm Tuấn.
Không cần Lâm Tuấn nói gì, người vệ sĩ kia đã nói với anh: “Là bác sĩ Hàn đúng không ạ? Gia chủ đang đợi anh trong phòng khách, mời anh vào”.
Bước vào căn biệt thự, trước mặt Lâm Tuấn là một căn phòng khách vô cùng rộng lớn, mà Trương Thiên Hào đang ngồi ở trên chiếc ghế sô pha cách đó không xa.
Nhìn thấy Lâm Tuấn, Trương Thiên Hào lập tức mỉm cười vẫy tay với anh, ra hiệu cho anh đến đó.
Lâm Tuấn mỉm cười, bước đến trước mặt Trương Thiên Hào.
“Bác Hào, lâu rồi không gặp”.
“Ha ha, lâu rồi không gặp”.