Bốn năm tiếng sau sau khi đưa Cố Nam và người của gã đi, Đường Tịnh Nghi lúc này vội vàng chạy đến phòng khám của Lâm Tuấn với vẻ mặt hoảng hốt, hơn nữa còn đi cùng với em dâu Đường Tịnh Liên vừa tan học về.
Trước khi Lâm Tuấn nhập viện, Đường Tịnh Nghi vì muốn để cho Lâm Tuấn nhớ ra mình, nên cho dù công việc có bận rộn đến đâu thì cô cũng sẽ đến gặp anh, bây giờ Lâm Tuấn đã xuất viện, Đường Tịnh Nghi vẫn kiên trì như vậy, cứ mỗi lần rời khỏi tập đoàn Đường Thị là lại tranh thủ chạy đến phòng khám tìm anh.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Đặc biệt là sau khi nghe tin Cố Nam lại dẫn người tới phòng khám để tìm Lâm Tuấn, Đường Tịnh Nghi lập tức giải quyết xong xuôi mọi công việc rồi vội vàng chạy qua.
Mãi cho đến khi nhìn thấy Lâm Tuấn vẫn bình an vô sự, bấy giờ Đường Tịnh Nghi mới thở phào nhẹ nhõm.
"Anh không sao chứ, anh rể!"
Đường Tịnh Nghi còn chưa kịp nói gì thì Đường Tịnh Liên đã vội vàng chạy vào trong phòng khám, lo lắng đụng chạm kiểm tra khắp người Lâm Tuấn.
Lâm Tuấn mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy tay Đường Tịnh Liên ra rồi nói.
"Chị gái em ở đây, chú ý một chút, đừng có động bậy bạ..."
"Anh rể, anh!"
Đường Tịnh Liên lập tức đỏ mặt xấu hổ, dậm chân dậm cẳng rồi quay lại trốn phía sau Đường Tịnh Nghi.
Kể từ lúc Lâm Tuấn cứu cô khỏi tay Cố Nam, thái độ của Đường Tịnh Liên đối với Lâm Tuấn đã thay đổi một cách rõ rệt, trước đây cô luôn gọi Lâm Tuấn luôn là ‘họ Hàn kia’ hoặc là ‘đồ vô dụng’, nhưng bây giờ lại cứ một anh rể hai anh rể thân mật như vậy.
Chỉ là Lâm Tuấn vẫn không hề để ý tới Đường Tịnh Liên, điều này khiến cô không vui chút nào, nhưng khi nghĩ đến những gì mình đã làm, Đường Tịnh Liên có thể phần nào hiểu được thái độ của Lâm Tuấn đối với cô, đồng thời cảm thấy bản thân nên thể hiện tốt một chút, để có ấn tượng tốt hơn trong mắt Lâm Tuấn.
Nhưng ai cũng rõ trong lòng Lâm Tuấn chỉ có một mình chị gái Đường Tịnh Nghi của cô mà thôi.
Còn về việc cô có xảy ra chuyện gì hay không, Lâm Tuấn hoàn toàn không quan tâm.
Nhìn thấy Đường Tịnh Nghi xuất hiện ở phòng khám, đám người Bàng Thiên thở dài ngầm hiểu, sau đó lắc đầu rồi im lặng đi lên lầu.
"Lại đến giờ ăn cơm chó nữa rồi à?"
Cả ba còn chưa kịp cảm khái xong thì Lâm Tuấn đã đột nhiên bước tới, ôm chặt Đường Tịnh Nghi vào lòng.
"Em đến rồi sao vợ".
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!