Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

 

Lâm Tuấn mang máng nhớ lại lần trước anh phải nhập viện, chính là do tên vệ sĩ của Tịch Ngự Hà đá cho hôn mê bất tỉnh, còn lần này...  

 

Mặc dù chưa nhìn thấy kết quả kiểm tra sức khỏe của mình, nhưng Lâm Tuấn biết rõ chắc chắn có liên quan đến Cố Nam và mười mấy tên đàn em của hắn ta, nhất là mấy tên đá vào đầu anh trong lúc hỗn chiến, chính là nguyên nhân chính dẫn đến anh mất ý thức và rơi vào hôn mê.  

 

Yếu quá, bản thân anh thật sự quá yếu kém.  

 

Thứ yếu kém tất nhiên không phải là điều kiện kinh tế hay là mối quan hệ của Lâm Tuấn ở thành phố Yến Kinh, mà là chỉ sức khỏe của anh.  

 

Hiện giờ, sức khỏe của anh thật sự quá yếu kém, không thể chịu sức mạnh quá lớn.  

 

Cuối cùng, Lâm Tuấn đã âm thầm lên kế hoạch rèn luyện sức khỏe.  

 

Nghe thấy câu hỏi của Lâm Tuấn, bố Đường bấm ngón tay đếm ngày, rồi mới trả lời anh: “Từ tối hôm con được đưa vào bệnh viện đến giờ đã gần một tuần rồi thì phải?”  

 

Đường Tịnh Nghi đứng bên cạnh bổ sung: “Là năm ngày, từ hôm anh nhập viện đến giờ đã gần năm ngày rồi. Hôn mê năm ngày liền, cuối cùng anh đã tỉnh lại rồi, Hàn Chí Khiêm...”  

 

“Năm ngày?”  

 

Trong trí nhớ của mình, chuyện anh bị mười mấy tên cao to đánh đập như mới xảy ra ngày hôm qua vậy, ký ức vẫn còn y nguyên.  

 

Nghĩ đến mấy tên Cố Nam, Lâm Tuấn lập tức nghĩ đến Đường Tịnh Liên, vì vậy vội vàng hỏi: “Đường Tịnh Liên đâu? Con bé không sao chứ?”  

 

Đường Tịnh Nghi gật đầu nói: “Tịnh Liên không sao, hiện giờ nó đang đi học, chắc chút nữa sẽ đến đây”.  

 

“Thì ra là vậy”.  

 

Lâm Tuấn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Tịnh Liên không sao là tốt rồi, có câu nói...”  

 

Nói đến đây, Lâm Tuấn mới quay đầu lại nhìn Đường Tịnh Nghi hỏi.  

 

“Cô gái này, cô là... ai vậy? Vì sao tôi thấy cô trông có vẻ rất quen?”  

 

Nhìn Đường Tịnh Nghi bằng đôi mắt bình tĩnh, Lâm Tuấn luôn cảm thấy cô gái nằm bên cạnh giường bệnh của mình này dường như rất quen mắt, nhưng nhất thời không thể nhớ ra bản thân anh đã gặp cô ở đâu, chỉ mơ hồ cảm thấy cảm giác của anh với cô gái này có chút đặc biệt...  

 

Lâm Tuấn vừa dứt lời, Đường Tịnh Nghi liền sững sờ tại chỗ, bố Đường và Bàng Thiên cũng đơ luôn.  

 

Nhìn vào đôi mắt không chút che giấu của Lâm Tuấn, Đường Tịnh Nghi lúc này mới đột nhiên nhận ra...  

 

Người đàn ông trước mặt này, dường như đã quên cô thật rồi.  

 

......  

 

Bên cạnh giường bệnh, một nhóm bác sĩ đang vây kín Lâm Tuấn, sau một hồi chẩn đoán, một vị bác sĩ từng làm trợ lý phẫu thuật cho Lâm Tuấn lúc trước thở dài thườn thượt, cầm tờ báo cáo điều trị, khẽ lắc đầu bước ra ngoài.  

 

“Bác sĩ, Hàn Chí Khiêm anh ấy...”  

 

Bác sĩ vừa bước ra, Đường Tịnh Nghi liền vội vàng bước đến, lo lắng hỏi.  

 

Lúc trước nhìn thấy Lâm Tuấn bị đưa vào phòng cấp cứu, thân là vợ trên danh nghĩa của Lâm Tuấn, Đường Tịnh Nghi cũng không lo lắng như vậy, lúc này thấy anh đã quên mất mình, bản thân cô bỗng chốc cảm thấy khá hoảng sợ.  

 

Cô luôn cho rằng bản thân mình và Lâm Tuấn chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi, giữa hai người không hề có chút tình cảm nào.  

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!