Đ
Trên tầng cao nhất của một tòa cao ốc ở trung tâm thành phố Đế Đô.
Ông cụ Ngô chống tay trên chiếc ba toong nhiều họa tiết, đứng trước khung cửa số lớn sát đất, vẻ mặt lạnh lẽo trầm ngâm nhìn xuống dòng xe cộ tấp nập.
Phía sau lưng ông cụ là một người đàn ông trung niên đứng thẳng tắp, quanh người mơ hồ có chút sát khí.
Giống như một vị tướng quân đang chờ lệnh của nhà vua thời cổ đại, người đàn ông trung niên kia vẻ mặt nghiêm túc, lặng lẽ đứng chờ lệnh của ông cụ Ngô.
Thật lâu sau, ông cụ Ngô mới mở miệng nói.
“Đầu tiên, hãy cử vài người đến chỗ bác sĩ Hàn âm thầm bảo vệ cậu ấy, đồng thời liên hệ với vài vị bác sĩ nổi tiếng, bảo bọn họ đến bệnh viện nhân dân số một thành phố Yến Kinh chữa trị cho bác sĩ Hàn. Nhỡ kỹ, tất cả những việc này đều phải tiến hành trong bí mật, ngoài những bác sĩ chữa bệnh cho bác sĩ Hàn kia, những người khác đều nghiêm cấm tiếp xúc với cậu ấy”.
“Đã rõ thưa ngài”.
Người đàn ông trung niên gật đầu, đang định rời đi thì bị ông cụ Ngô gọi lại.
“Còn một chuyện nữa, cử vài người tìm ra kẻ đã làm hại bác sĩ Hàn, và đuổi khỏi thành phố Yến Kinh cho tôi!”
Người đàn ông trung niên tràn đầy sát khí lúc này mới nở nụ cười hung tợn, giống như nụ cười của một con sư tử đã tóm được con mồi, ông ta gật đầu đáp.
“Đã rõ, chuyện này cứ giao cho tôi”.
Ông cụ lúc này mới khẽ gật đầu, và để người đàn ông trung niên rời khỏi phòng làm việc của mình.
Sau đó, trong phòng làm việc chỉ còn một mình ông cụ Ngô.
Chống cây ba toong gỗ đi đến bên chiếc ghế ngồi xuống, ông cụ Ngô lặng lẽ cầm chiếc bút trên bàn lên, viết một dòng chứ lớn lên tờ giấy trắng.
Ăn tám lạng trả nửa cân.
......
Trong bệnh viện nhân dân số một thành phố Yến Kinh, Lâm Tuấn đang nằm hôn mê trên giường, ngón tay của anh đột nhiên khẽ động đậy, đôi lông mi dài run nhẹ, cuối cùng từ từ tỉnh lại.
Ngơ ngác nhìn xung quanh, ánh mắt Lâm Tuấn cuối cùng rơi lên người Đường Tịnh Nghi – người đang nằm ngủ bên cạnh giường bệnh, đôi mắt Lâm Tuấn hiện lê vẻ nghi ngờ.
Dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Tuấn, Đường Tịnh Nghi từ từ tỉnh lại, đôi mắt mệt mỏi nhìn Lâm Tuấn, bỗng chốc trở nên kích động.
“Hàn Chí Khiêm, anh, anh tỉnh rồi à!”
Đường Tịnh Nghi vô cùng ngạc nhiên, nhìn Lâm Tuấn hưng phấn nói.
Mấy hôm nay ở bên cạnh Lâm Tuấn, nhìn thời gian trôi qua từng ngày, nhưng Lâm Tuấn không hề có dấu hiệu tỉnh lại, điều này khiến Đường Tịnh Nghi không khỏi lo lắng, lúc này nhìn thấy Lâm Tuấn tỉnh lại, Đường Tịnh Nghi bỗng chốc vui mừng khôn xiết, niềm vui khó giấu hiện trên khuôn mặt cô.
Nghe thấy giọng nói của Đường Tịnh Nghi, bố Đường đang nằm đọc báo ở giường trống bên cạnh và Bàng Thiên đang buồn chán chơi game cũng vô cùng kích động, lập tức ném đồ trên tay xuống đi đến trước mặt Lâm Tuấn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!