Trước mắt, Lâm Tuấn chỉ hôn mê mấy ngày, ba người Bàng Thiên không hề có ý định rời đi, nhưng nếu Lâm Tuấn hôn mê mãi không tỉnh lại, vậy thì khó nói rồi...
Dù sao bọn họ cũng phải kiếm tiền ăn cơm, nếu Lâm Tuấn không tỉnh lại, thì ai sẽ trả lương cho ba anh em bọn họ, đến lúc đó bọn họ chắc chắn sẽ phải rời đi để kiếm sống, nhưng nếu chỉ hôn mê mấy ngày, thì ba anh em bọn họ vẫn có thế cắn răng kiên trì.
Trong thời gian Lâm Tuấn hôn mê, thành phố Yến Kinh cũng nổi lên sóng gió...
Trong thành phố Yến Kinh này có không ít người quan tâm đến Lâm Tuấn, sau khi Lâm Tuấn xảy ra chuyện không bao lâu, tin tức này liền truyền đến tai kha khá người.
Do đó, trong thời gian ngắn, ngoài việc đến thăm Lâm Tuấn ở trong bệnh viện, mấy ông chủ lớn của thành phố Yến Kinh còn ra các mệnh lệnh khác nhau, vì Lâm Tuấn mà ra tay.
Trong phòng họp, trụ sở An Ninh thành phố Yến Kinh.
Lưu Vỹ sắc mặt lạnh băng, ánh mắt quét qua mọi người đang có mặt ở đây, hừ một tiếng lạnh lùng.
“Thân là một người thực thi pháp luật, bảo vệ an ninh trật tự ở thành phố Yến Kinh là trách nhiệm của chúng ta, mấy hôm trước chúng tôi đã nhận được tin báo, tại khu vực phía Nam thành phố, một người đàn ông tên Cố Nam không những hành hung, bắt cóc một cô gái trẻ, mà còn dẫn người đánh trọng thương một người hành hiệp trượng nghĩa ngay giữa đường phố, khiến người đó đến giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh!”
“Thành phố Yến Kinh tuyệt đối không cho phép tồn tại những thế lực tà ác như vậy!”
“Tất cả nghe lệnh, trong vòng ba ngày phải bắt được Cố Nam và đồng bọn về quy án!”
Một tiếng hô lớn vang lên, tất cả mọi người trong phòng họp lần lượt ùa ra.
Mọi người đi ngang qua trụ sở An Ninh nhìn thấy cảnh rất nhiều cảnh sát chạy ra, thì vô cùng ngạc nhiên.
“Trời ơi, phái nhiều người hành động như vậy? Thành phố Yến Kinh sắp xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Xảy ra chuyện gì vậy? Nhiều người như vậy... Nơi nào xảy ra bạo động à?”
......
“Cái gì? Ông nói bác sĩ Hàn xảy ra chuyện?”
Trong một ngôi biệt thự tại thành phố Yến Kinh, Tiêu Phương – người có cô con gái từng được Lâm Tuấn cứu sống, bất ngờ đứng bật dậy khỏi ghế sô pha.
Người có thể một mình xây dựng một hiệu thuốc ở thành phố Yến Kinh, cung cấp dược liệu cho tập đoàn Đường Thị và các bệnh viện lớn trong thành phố, chắc chắn không thể là người bình thường, nhưng ông ấy khá khiêm tốn, cũng không hay gây chuyện với người khác, nên không ai biết người chống lưng ông ấy rốt cuộc là ai.
Đứng sau Tiêu Phương là nhà họ Tiêu – gia tộc khống chế toàn bộ thế giới ngầm của thành phố Yến Kinh!
Sắc mặt Tiêu Phương lập tức thay đổi, lạnh giọng dặn dò cấp dưới.
“Cố Nam? Hừ, hắn là cái thá gì mà dám động đến bác sĩ Hàn!”
“Lập tức phái người bắt hắn ta lại đây cho tôi, tôi muốn đích thân giúp bác sĩ Hàn xả giận!”
“Vâng thưa ông chủ!”
Tên cấp dưới vội vàng cung kính gật đầu, rồi ra ngoài.
Cùng lúc đó, trong một phòng làm việc, Dương Thiên Hạo cũng đang nghe thư ký báo cáo.
Sau khi im lặng một lúc, Dương Thiên Hạo mới thở dài nói: “Chuyện này tôi không thể ra mặt, chỉ là mấy tên côn đồ mà thôi, cậu lập tức liên lạc với Lưu Vỹ, và cả lão Trương nữa, bảo bọn họ nhanh chóng xử lý tên Cố Nam kia, sau đó sắp xếp xe, lát nữa tôi sẽ đi thăm bác sĩ Hàn...”