Vậy nên sau khi về đến phòng khám, việc đầu tiên Lâm Tuấn làm là lấy cồn ra khử trùng cho ba người, sau đó đắp thuốc lên xết thương rồi băng bó cho họ.
Hai người Bàng Thiên và Chu Lượng còn đỡ, vết thương không quá nghiệm trọng, có điều Lưu Tam Kim liều mạng vì thẻ ngân hàng của mình thì vết thương khá nghiêm trọng, đặc biệt là phần đầu bị chai rượu đập vào, vết thương đó khiến người ta nhìn mà giật mình.
Sau khi tập trung gắp mảnh vỡ thủy tinh xử lý vết thương cho Lưu Tam Kim, Lâm Tuấn liên bôi thuốc cho cậu ấy, sau đó băng bó, cuối cùng quay đầu bắt đầu xử lý vết thương nghiêm trọng nhất của mọi người, cũng là...
Vết thương của anh.
Ba anh em Bàng Thiên trong trận chiến ban nãy với Cố Nam và đám người cao to cường tráng cùng lắm là đánh nhau với ba tên đô con thôi, bọn họ cũng đều bị thương như thế.
Nhưng Lâm Tuấn lại cùng lúc bị bảy tám tên đô con bao vây, trong đó có một tên thuộc hạ của Cố Nam ra tay rất ác, anh bị mấy tên ấn xuống đất đánh, đủ để thấy được tình trạng bây giờ của Lâm Tuấn tệ như thế nào, có điều, trên cơ thể có mấy vết thương, lồng ngực truyền đến cảm giác đau đớn, đầu óc mơ màng.
Bảy tám tên đô con bao vây lấy anh rồi đấm đá, thực sự Lâm Tuấn quá khổ.
Trong đó không thể thiếu mấy tên đạp vào đầu anh, nên Lâm Tuấn kiên quyết đưa đám Bàng Thiên về phòng khám để xử lý vết thường rồi mới xử lý tình hình của mình, đúng là không dễ.
Đường Tịnh Liên vừa hiếu kỳ soi xét mọi vật trong phòng khám, vừa hỏi Lâm Tuấn: "Anh rể, đây là phòng khám anh mở à, trông không tồi ấy nhỉ..."
Cả nhà họ Đường trừ bố Đường và Đường Tịnh Nghi ra không ai biết Lâm Tuấn mở phòng khám, mà hai cha con bố Đường rõ ràng không muốn nói chuyện này cho những người họ Đường khác nên đến bây giờ sau khi đến phòng khám, Đường Tịnh Liên mới biết sau khi rời khỏi nhà họ Đường Lâm Tuấn đã mở một phòng khám.
Vừa nói, Đường Tịnh Liên đột nhiên nhớ lại một chuyện khác.
"Anh rể! Anh biết y thuật sao!"
Cô ta ngạc nhiên nhìn Lâm Tuấn.
Lâm Tuấn vừa bình tĩnh xử lý vết thương của mình, vừa mỉm cười: "Đúng vậy, anh biết một chút y thuật".
Nếu như Đường Tịnh Liên biết một chút y thuật này của Lâm Tuấn khiến biết bao người của thành phố Yên Kính tôn anh thành là thần y thì chắc có thể hiểu được Lâm Tuấn khiêm tốn đến nhường nào, mặc dù đã xin lỗi Lâm Tuấn rồi, có điều quan điểm ban đầu vẫn khiến Đường Tịnh Liên nghĩ một chút Lâm Tuấn chỉ là một chút thôi.
Trong nhận thức của Đường Tịnh Liên, hình tượng của Lâm Tuấn mặc dù đã thay đổi rất lớn, nhưng dù sao vẫn chỉ là phế vật ở rể của nhà họ Đường thôi...
Cô ta bình tĩnh gật đầu, khẽ ồ một tiếng, sau đó tiếp tục hiếu kỳ xem xét phòng khám của Lâm Tuấn.
"Đúng rồi, anh rể, lúc trước anh tìm chị em để vay tiền có phải để sửa chữa phòng khám không?"
Đường Tịnh Liên đột nhiên nhớ ra chuyện mẹ nói với mình, nên quay đầu hiếu kỳ hỏi Lâm Tuấn.
Lâm Tuấn không giải thích nhiều, chỉ khẽ gật đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!