Nhưng ngay lúc đó, khuôn mặt của Đường Tịnh Liên lại đang dúi sâu vào lòng Lâm Tuấn.
Ôi trời! Mình đang làm gì vậy?
Cảm nhận được sự ấm áp và rắn chắc truyền ra từ lồng ngực của Lâm Tuấn, Đường Tịnh Liên vốn đã ổn định liền nhận ra người đàn ông mà cô đang ôm chặt lúc này chính là anh rể của mình, cũng là người mà cô luôn coi thường, đột nhiên Đường Tịnh Liên cảm thấy xấu hổ, cô không biết nên làm gì cả.
Đặc biệt khi nhớ lại mình đã chế nhạo Lâm Tuấn như thế nào, Đường Tịnh Liên lại càng cảm thấy cô không thể ngẩng đầu lên để rời khỏi vòng tay của Lâm Tuấn, bởi vì cô không biết phải đối mặt với người đàn ông mà cô luôn chế giễu như thế nào.
"Không ngờ... trông anh khá gầy, nhưng lồng ngực lại làm cho người khác có cảm giác đến vậy...”
Vùi mình trong vòng tay của Lâm Tuấn, Đường Tịnh Liên đột nhiên có suy nghĩ như vậy.
Ngực Lâm Tuấn không rộng cũng không quá dày, nhưng lúc này lại mang đến cho Đường Tịnh Liên một cảm giác vô cùng an toàn, khiến cho Đường Tịnh Liên đột nhiên có suy nghĩ muốn ở luôn trong đấy.
Nhưng sau đó Đường Tịnh Liên lại nhận ra người đàn ông trước mặt chính là anh rể của mình, là chồng hợp pháp của chị gái cô hiện giờ, suy nghĩ trong đầu cô thực sự quá nguy hiểm rồi.
Sau khi lau sạch nước mắt và nước mũi trên áo của Lâm Tuấn, Đường Tịnh Liên mới ngẩng đầu lên rồi ra khỏi lồng ngực anh.
Cô đỏ mặt nhìn Lâm Tuấn, sau đó cảm ơn anh.
"Cảm ơn anh rể đã cứu em, nếu hôm nay anh rể không có ở đây, e rằng đã..."
Đường Tịnh Liên vừa nói vừa nhớ lại sự tuyệt vọng khi bị Cố Nam ôm trên vai, một vài giọt nước mắt lại làm nhòe đi đôi mắt trong veo, dường như cô có thể bật khóc bất cứ lúc nào.
Điều này dọa cho Lâm Tuấn chết khiếp, anh vội vàng xua tay nói: "Không sao không sao, em là em dâu của anh, nếu anh trơ mắt nhìn em bị bắt đi thì người làm anh rể như anh sẽ bị Tịnh Nghi chửi chết mất, cô ấy sẽ hận anh cả đời..."
Nhưng lý do thực sự khiến Lâm Tuấn đánh cả chục tên đàn em của Cố Nam là vì anh muốn cứu Đường Tịnh Liên.
Cho dù là người lạ bị Cố Nam bắt cóc thì Lâm Tuấn vẫn cố hết sức để cứu, nhưng cứu Đường Tịnh Liên lần này, nguyên nhân chính vẫn là vì cô.
Nghe thấy những lời này của Lâm Tuấn, vẻ mặt Đường Tịnh Liên rõ ràng càng trở nên ảm đạm, trong lòng cô thầm cười khổ.
Đúng vậy, nếu không phải vì nể mặt chị mình thì người đàn ông từng bị cô chế nhạo vô số lần này làm sao có thể tình nguyện cứu mình được cơ chứ, đối với Lâm Tuấn mà nói thì chắc mình cũng giống như một người xa lạ chưa từng gặp mặt đúng chứ?
Không, thậm chí còn không bằng người xa lạ!
Bởi vì cô đã từng chế nhạo Lâm Tuấn, điều đó chỉ có thể khiến anh càng có ý kiến về mình mà thôi, thậm chí......
Căm hận?