Chương 2: Đắc tội
Giai điệu vốn đang du dương êm dịu, rõ ràng khác xa với bầu không khí ngột ngạt này.
Trong đầu Lâm Tuấn chợt hiện lên một đoạn ký ức trước giờ chưa từng xuất hiện.
Cô gái to tiếng đang đứng trước mắt anh tên là Đường Tịnh Nghi, là cô cả nhà họ Đường, chứ không phải cô Diệp anh đã cứu.
Tập đoàn Đường Thị mới tung ra thị trường sản phẩm giảm béo mới thu hút được phản ứng không nhỏ, nhà họ Đường cũng vì vậy mà phát triển vượt bậc.
Chẳng lẽ mình trọng sinh sao? Lâm Tuấn cúi đầu nhìn cơ thể mình.
Không ngờ, cái tình tiết chỉ có trong phim này lại xảy ra với anh.
Mà lúc này, Lâm Tuấn rõ ràng nhìn thấy tay cầm điện thoại của Đường Tịnh Nghi đang run rẩy.
Người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ trước mắt anh nhất định gặp phải chuyện gì khó có thể giải quyết rồi.
Quả nhiên là vậy.
"Cô Đường, nếu bây giờ cô không đưa tôi đáp án khiến tôi hài lòng, tôi nhất định sẽ kiện ra tòa..."
Khiến Lâm Tuấn bất ngờ là, người có giọng nói không thân thiện kia không đến từ chiếc điện thoại mà đến từ đằng sau lưng.
"Còn không tránh ra, anh muốn làm tôi phiền chết à!"
Đường Tịnh Nghi phàn nàn một câu, sau đó liền đẩy Lâm Tuấn đang chắn trước mặt cô ra.
Lâm Tuấn cũng không để ý, vì chẳng mấy chốc anh đã phát hiện ra một người phụ nữ mập mạp đang tiến vào, trên mặt khó giấu nổi sự tức giận.
Thực ra khuôn mặt của bà ta cũng được coi là đẹp, nhưng hình như bụng bị đầy hơi đến mức to bằng quả bóng bay, còn to hơn bụng của phụ nữ mang bầu đang chờ đến ngày sinh.
Lâm Tuấn là bác sĩ, đương nhiên biết đây không phải là mang thai mà là một loai bệnh.
Nhưng lúc này nhìn thấy Đường Tịnh Nghi thon gọn, trong mắt bà ấy lóe lên vẻ đố kỵ, khí thế đùng đùng đứng dậy.
"Họ Đường kia, hôm nay cô phải đưa ra phương hướng giải quyết cho tôi, tôi tốn mười nghìn tệ để dùng phương pháp giảm cân mà công ty các người bán, đảm bảo ba tháng giảm một cân, kết quả, đến kỳ hạn không những không giảm được cân, ngược lại còn bị phình ra như con gấu..."
"Sao có thể chứ, bà Ngô, người ta dùng sản phẩm của chúng tôi, hiệu quả và phản ứng đều khá tốt, bà là trường hợp đặc biệt, chúng ta hãy ngồi xuống nói chuyện đã, e rằng không phải do sản phẩm của chúng tôi!"
"Cô đừng có già mồm cãi láo, có tin tôi kiện nhà họ Đường các người không?"
Đường Tịnh Nghi phản bác một cách vô lực, người phụ nữ béo này hình như không chỉ muốn đối phó với một mình Đường Tịnh Nghi, bà ấy còn muốn chèn ép cả nhà họ Đường.
Bố Đường Tịnh Nghi ngồi bên cau mày. Đúng lúc này Tịch thiếu gia Tịch Ngự Hà, người điên cuồng theo đuổi Đường Tịnh Nghi thấy có vẻ không ổn, anh ta cho rằng đã đến lúc mình thể hiện rồi, thế này đẩy cửa phòng làm việc đi ra, gương mặt đẹp trai đầy sự tự tin.
"Thưa bà, tôi thấy không cần kiện ra tòa cũng có thể giải quyết được chuyện này mà".
"Cậu là thằng quái nào? Cút ra!", người phụ nữ béo nhìn thấy Tịch Ngự Hà nhưng vẫn tỏ ra ngang tàng như trước.
"Tôi là người nhà họ Tịch, chỉ cần bà bỏ qua cho nhà họ Đường, có chuyện gì cần nhà họ Tịch giúp, đều có thể đến gặp tôi..."
Bố Đường Tịnh Nghi rất hài lòng đối với biểu hiện của Tịch Ngự Hà.
Còn coi điều Tịch Ngự Hà nói là chuyện đương nhiên, ở thành phố này nhà họ Tịch là gia tộc số một, năm đó nhà họ Hàn của Hàn Chí Khiêm cũng được xếp vào một trong tứ đại gia tộc của thành phố này.
Chuyện đến bất ngờ.
Con rể Hàn Chí Khiêm chẳng dám làm gì, còn Tịch Ngự Hà lại có thể giúp bọn họ được việc lớn.
Có thể trong mắt bọn họ, chuyện ngoại tình lúc đầu cũng có thể cho qua, mặc dù nó là chuyện thực sự đã xảy ra với Tịch Ngự Hà.
Nhưng Lâm Tuấn đột nhiên hiểu, tại sao lúc trước vừa nhắc đến cô Diệp, Đường Tịnh Nghi lại kích động đến vậy, hóa ra lúc trước tên Tịch Ngự Hà kia từng dan díu với người phụ nữ họ Diệp kia.
Lâm Tuấn hiểu tất cả chuyện này cuối cùng cũng tin vào một điều, nếu như không vì mưu đoạt tài sản, bố mẹ vợ trước mắt có đánh chết cũng không để Đường Tịnh Nghi gả cho anh.
Dù Hàn Chí Khiêm trước lúc chết kia phải chịu đựng gì, nhưng Lâm Tuấn cảm thấy, ấn tượng của anh về Đường Tịnh Nghi cũng không xấu, xuất phát từ ý muốn ban đầu, anh quyết định sẽ giúp cô qua được cửa ải khó khăn này.
Dựa vào thành quả nghiên cứu lúc trước khiến anh vạn kiếp bất phục kia, nhìn bằng mắt thường từ cổ, sau tai, còn cả nốt ruồi đen trên chóp mũi người phụ nữ béo có thể thấy được kinh mạch một số nơi đang bị tắc nghẽn, khiến cho phần bụng bị phồng lên.
Vậy nên, anh đi về phía người phụ nữ béo.
"Thưa bà, vấn đề của bà không nằm ờ thuốc giảm béo, nếu như bà tin tôi, tôi có thể giúp bà chữa bệnh".
Người phụ nữ kia có đôi mắt rất đẹp, lúc này nó chứa đầy sự khinh bỉ: "Tôi tưởng là ai, hóa ra là Hàn thiếu gia, biệt danh kẻ ở rể nhà họ Đường vô dụng nhất Yến Kinh này, tôi cảnh cáo cậu, còn làm phiền tôi nữa, tôi sẽ cho cậu biết tay!"
Người phụ nữ béo mạnh mẽ vô cùng, mẹ vợ Phác Nguyệt Phân khiếp sợ, lạnh lùng nói với anh: "Đồ không biết điều, mau lùi lại cho tôi!"
Lâm Tuấn lập tức hiểu, cái danh Hàn thiếu gia này chỉ là một cái vỏ rỗng, chẳng có chút địa vị gì trong nhà họ Đường.
Có điều dựa vào việc anh thích Đường Tịnh Nghi, anh không tuân theo Phách Nguyệt Phân, mà lùi lại đứng bên cạnh Đường Tịnh Nghi.
"Tịnh Nghi, xin cô hãy tin tôi, tôi thực sự có thể chữa bệnh cho bà ấy, đưa tôi mấy cây kim bạc, tôi có thể giúp bà ấy xử lý khí huyết, phương pháp giảm béo vốn không có hiệu quả rõ rệt sẽ có hiệu quả ngay thôi!"
Đường Tịnh Nghi nhíu mày: "Đã ở bên anh hai năm rồi, sao tôi không biết anh biết khám bệnh chứ, anh lừa tôi à?"
"Tịnh Nghi, tôi thực sự có thể..."
Lâm Tuấn còn chưa nói xong liền bị Đường Tịnh Nghi lạnh lùng cắt lời.
"Im miệng, đừng làm tôi phiền thêm nữa, nể tình anh vẫn luôn thật lòng với tôi, tôi sẽ không truy cứu, anh vô dụng thì thôi đi, đừng làm ảnh hưởng đến nhà họ Đường nữa, có được không?"
"Đồng ý!"
Câu nói đồng ý của cô em vợ lập tức vang lên, Lâm Tuấn vô cùng cạn lời, mất công anh mỗi ngày không quản mưa gió đưa đón cô ta đi học đi đi học về, vào thời khắc quan trọng cô ta liền giậu đổ bìm leo.
"Sao anh chẳng có tiền đồ gì vậy?"
Lúc này, Tịch Ngự Hà im lặng rất lâu mới lên tiếng, Lâm Tuấn quay đầu nhìn phát hiện ra trên khuôn mặt đỏm dáng của anh ta hiện lên vẻ chế giễu.
Lâm Tuấn không thèm để ý đến anh ta, ngược lại càng khiến anh ta được nước lấn tới.
Đang bực mình, người phụ nữ béo kia đang lạnh lùng nhìn mọi chuyện im lặng hồi lâu, ngẫm nghĩ một lúc mới nói.
"Nhà họ Tịch có phải có nhà có người làm chủ tịch phường ở thành phố này không? Là nhà họ Tịch kia à?"
"Bà cũng mắt nhìn người ghê, chủ tịch phường là anh trai tôi..."
"Chủ tịch phường là cái thá gì chứ!"
Tịch Ngự Hà vốn đang rất kiêu ngạo nhưng bị phụ nữ kia chế giễu khiến anh ta xấu hổ vô cùng.
"Bà... hy vọng bà có thể suy xét đến hậu quả của việc đắc tội nhà họ Tịch!"
Tịch Ngự Hà vô cùng lạnh lùng, quanh người tỏa ra áp lực ép buộc người khác.
Bố mẹ Đường Tịnh Nghi không khỏi gật đầu, bọn họ thậm chí cho rằng, chọc giận Tịch Ngự Hà cũng rất tốt, nhất định có thể khiến người phụ nữ béo kia nhụt chí, mà mấy lời con rể Hàn Chí Khiêm đều vô dụng cả.
Tuy nhiên, bọn họ nhầm cả rồi.
Người phụ nữ béo nghe xong lời của Tịch Ngự Hà liền cười khẩy một tiếng: "Đắc tội chủ tịch phường?"
"Tôi cho bà biết! Nhà họ Tịch có thể khiến bà cút khỏi cái thành phố này!"
"Thế được thôi, đắc tội chủ tịch phường thì phải cút chứ gì, thế đắc tội chủ tịch thành phố thì sao?", người phụ nữ béo mỉa mai lại.
"Ý bà là gì? Đừng có tưởng chủ tịch thành phố là chồng bà nhé, ha ha!"
"Chủ tịch thành phố chính là chồng của tôi!"
"Ha ha, mấy người nghe rõ chưa, bà ta bảo chủ tịch thành phố là chồng bà ta, xin hỏi quý danh của bà là gì?"
"Ngô Nhiễm Hà!"
"Á..."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!