Thấy ông lão trên xe lăn có vẻ mệt mỏi, Lâm Tuấn khẽ cười.
Đông y rất chú trọng tứ chẩn, khi khám bệnh chỉ cần nhìn qua dáng vẻ cũng có thể nhận ra người đó đang mắc bệnh gì, lúc ông lão vừa vào Lâm Tuấn đã nhận ra sắc mặt bất thường của lão, rất kém sắc.
Không phải bệnh lạ thì cũng phải là căn bệnh vô cùng khó chữa?
Điều này thì không còn gì để nghi ngờ rồi, nếu Diệp Tường Không đã muốn làm khó anh thì đương nhiên sẽ không để anh dễ dàng chữa bệnh cho ông lão này rồi.
"Sao vậy? Bác sĩ Hàn muốn…"
Lâm Tuấn đột nhiên lên tiếng: "Tôi có thể chữa bệnh của ông lão này".
"Ồ? Vậy thì làm phiền bác sĩ Hàn rồi!", Diệp Tường Không nhíu mày thản nhiên nói.
Nhưng Lâm Tuấn lại khẽ lắc đầu rồi nói: "Là một người bác sĩ đương nhiên phải có tấm lòng nhân từ, dốc hết sức lực để cứu chữa bệnh nhân, nhưng rất xin lỗi bệnh nhân này tôi không chữa!"
"Ha ha ha", Diệp Tường Không ngửa đầu lên cười, sau đó mỉa mai Lâm Tuấn: "Tôi thấy bác sĩ Hàn cảm thấy mình không thể chữa được cho ông lão này nên mới nói như vậy đúng không? Nếu bác sĩ Hàn đã nói rõ như vậy rồi thì tôi cũng không làm khó cậu nữa…"
Câu nói này đúng là đầy ẩn ý, vừa có ý không muốn làm khó Lâm Tuấn, vừa ép Lâm Tuấn thừa nhận mình không chữa được cho ông lão này, hơn nữa còn chọn đúng thời điểm bữa tiệc khai trương phòng khám của Lâm Tuấn, đúng là bụng dạ khó lường.
Lâm Tuấn không thèm để ý Diệp Tường Không mà đứng dậy rồi liếc nhìn mọi người trong phòng.
Sau một lúc im lặng Lâm Tuấn mới lên tiếng: "Hôm nay rất cảm ơn các vị đã đến đây chúc mừng phòng khám của tôi khai trương, cổ vũ tinh thần cho tôi, Hàn Chí Khiêm tôi xin vô cùng cảm ơn, sau này mọi người có chuyện gì cần tìm tôi giúp đỡ chỉ cần nói một tiếng, tôi nhất định sẽ dốc hết sức, nhưng…"
"Tôi cũng muốn nói rõ cho các vị ở đây biết, mặc dù phòng khám của tôi đã mở cửa nhưng có ba không chữa…"
"Thứ nhất, không chữa cho kẻ độc ác, nếu có tội phạm trốn trại bị thương đến bảo tôi chữa, chắc chắn tôi sẽ chỉ nhìn kẻ đó chết từ từ trong phòng khám của tôi chứ không bao giờ ra tay cứu giúp".
Làm người phải có nguyên tắc, phòng khám của anh cũng vậy.
Ba không chữa là nguyên tắc phòng khám của anh, cũng là nguyên tắc hành nghề y của anh.
"Thứ hai, không chữa cho người sắp chết".
Người sắp chết là chỉ những người cao tuổi, cơ thể của họ đã lão hóa hết, cho dù Lâm Tuấn có muốn cứu cũng không có cách nào.
Còn thứ ba là…
"Thứ ba, không chữa cho người nhà họ Diệp, tôi cũng sẽ không chữa bệnh cho những người mà tôi không muốn chữa".
Nói rồi, Lâm Tuấn khẽ cười nhìn sang bên Diệp Tường Không.
Diệp Tường Không cố ý làm khó anh trong bữa tiệc vậy thì anh cũng sẽ không nể mặt ông ta, trực tiếp tuyên bố đối đầu với nhà họ Diệp!