Lâm Tuấn liền nói: "Vừa rồi anh có nói nếu tôi là người bao trọn khách sạn này thì anh sẽ làm gì ý nhỉ?"
Dường như cảm nhận được sự lạnh lùng trong giọng nói của Lâm Tuấn, nhân viên bảo vệ có chút sợ hãi thừa nhận những gì mình vừa nói, nhưng ngay lúc này, Chu Lượng đột nhiên lên tiếng.
"Anh ta vừa nói mình sẽ ăn chiếc BYD này".
Bị Chu Lượng kích động, tên bảo vệ đương nhiên không còn đường lui, chỉ có thể vỗ ngực nói.
"Đúng vậy, vừa rồi tôi nói nếu anh là người bao khách sạn thì tôi sẽ ăn chiếc xe nát này ngay tại đây!"
"Được”.
Lâm Tuấn không nói thêm lời nào, lập tức lấy điện thoại di động ra.
Thấy Lâm Tuấn định gọi cho ai đó, tên bảo vệ liền khoanh tay trước ngực, khinh thường hừ lạnh.
"Này này, định gọi người đến chứng minh anh bao trọn khách sạn này sao? Nào, gọi đi, để tôi xem anh gọi cho ai?"
"Nhưng để tôi nói cho anh biết, nếu anh gọi một người tôi không biết đến để chứng minh thì tôi sẽ không thừa nhận đâu đấy, có quỷ mới biết mấy người có phải cùng bọn hay không, vậy tốt hơn hết anh nên gọi cho ai đó đủ sức để thuyết phục khách sạn này là do anh bao, ví dụ như.... người đứng đầu thành phố Yến Kinh của chúng ta? Hiểu chưa...”
Nhân viên bảo vệ hơi hoảng sợ nhìn một lượt Lâm Tuấn, sau khi cảm thấy có vẻ anh sẽ không quen mấy ông lớn ở thành phố Yến Kinh, lúc này mới yên tâm hơn chút.
Lâm Tuấn cười nhẹ rồi gật đầu nói: "Được thôi, đừng lo, người tôi gọi nhất định anh sẽ biết”.
Vừa nói xong, Lâm Tuấn liền gọi đến một số điện thoại, số đó chính là của Dương Thiên Hạo, người đứng đầu thành phố Yến Kinh!
"Alo? Chú Dương à, chú có thể cho người đến đón cháu ở cửa khách sạn được không?"
"Không, không phải không biết đường, cháu đang bị chặn lại ở cửa khách sạn đây này, chú cứ đến sẽ biết ngay thôi...”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Tuấn cười khẩy nhìn nhân viên bảo vệ: "Bây giờ tôi cho anh một cơ hội để xin lỗi vì hành động và lời nói vừa rồi, nếu không thì đừng nói là tôi không cho anh mặt mũi”.
"Xin lỗi?"
Nhân viên bảo vệ tỏ ra vô cùng bình tĩnh, nhưng thực tế trong lòng có chút hoảng sợ: "Đợi xem anh kêu ai đến đây đã! Tôi muốn xem thử anh làm thế nào để chứng minh mình đã bao khách sạn này! Đến lúc đó còn chưa biết ai là người xấu hổ đâu...”
Nhìn thấy nhân viên bảo vệ không trân trọng cơ hội mà mình cho, Lâm Tuấn liền lắc đầu cười, không thèm phí lời nữa.
Bàng Thiên đồng cảm nhìn nhân viên bảo vệ rồi lẩm bẩm.
"Nói thật, nếu hôm nay không được tận mắt chứng kiến thì bọn em cũng sẽ không dám tin những ông lớn đó đều là khách của ông chủ, nhưng đây lại là sự thật, có quỷ mới biết ông chủ của chúng ta ngầu cỡ nào mới có được mối quan hệ kinh khủng như vậy...”
Một lúc sau, Dương Thiên Hạo vẫn chưa xuất hiện.
Sự hoảng sợ trong lòng tên bảo vệ đã hoàn toàn biến mất, khóe miệng lại biến thành một tia giễu cợt.
Anh ta nhìn Lâm Tuấn với vẻ khiêu khích rồi nói một cách mỉa mai: "Người mà anh gọi điện ở đâu? Tại sao không tới? Người ta không nể mặt anh à? Nghĩ cũng đúng thôi, mấy ông lớn bên trong còn đang đợi được phục vụ, ai rảnh đâu mà quan tâm đến anh”.
Vừa dứt lời, bỗng có một người đàn ông trung niên mập mạp bước tới.
Nhưng đó không phải là Dương Thiên Hạo, mà là ...
"Quản lý! Sao anh lại ở đây?"