"Hàn thiếu gia, tôi, tôi thực sự không biết người đó là ai!", Diệp Lương Thần khóc mếu, run rẩy đáp: "Lúc trước tôi chỉ liên lạc với người đó hai lần, lấy tiền của tôi xong, số điện thoại liền bị hủy, còn về hắn là ai, bây giờ ở đâu, đang thế nào, tôi thực sự không biết..."
"Vậy lần đầu mày liên lạc với hắn thế nào?", Lâm Tuấn hỏi.
Diệp Lương Thần lập tức ngoan ngoãn trả lời: "Chuyện là thế này, hai ngày trước tôi vừa ra khỏi công ty đã đụng phải một người, sau khi về nhà phát hiện ra trong quần áo của tôi có nhét một tờ giấy, bên trên viết số điện thoại cùng một câu..."
"Câu gì?"
"Giúp anh giải quyết người anh muốn".
Lâm Tuấn trầm ngâm một lúc, dùng ánh mắt nhìn thằng ngu để nhìn Diệp Lương Thần: "Liệu mày có gặp phải lừa đảo không đấy?"
Diệp Lương Thần cũng im lặng hồi lâu, sau đó khẽ lắc đầu nói: "Chắc là không đâu, qua điện thoại, tôi có thể thấy được người ở đầu dây bên kia rất cần khoản tiền ấy, cũng chuẩn bị tinh thần chịu sự chừng trị của pháp luật, vậy nên mới nhận đơn hàng của tôi".
"Ồ? Không biết mạng tao trị giá bao tiền nhỉ?"
Nhận ra Diệp Lương Thần dường như bị lừa, Lâm Tuấn cũng không lo lắng nữa, anh tò mò hỏi.
Nhưng câu trả lời của Diệp Lương Thần khiến anh căng thẳng.
"Năm mươi triệu, hắn ra giá năm mươi triệu".
Năm mươi triệu.
Đây là một khoản tiền không hề nhỏ, tên lừa đảo nào dám to gan lừa nhiều tiền như vậy?
Lâm Tuấn không biết, anh chỉ đột nhiên cảm thấy lo lắng.
"Mày đưa tiền cho hắn thế nào? Chuyển tiền à? Chắc phải ghi lại số tài khoản chứ? Mau! Mau đưa cho tao!"
Lâm Tuấn đột nhiên nghiêm túc hẳn, anh lo lắng nói.
"Hắn, hắn không cần chuyển khoản, mà muốn đưa tiền mặt, bảo tôi đặt tiền ở chỗ nào đó sau đó hắn sẽ đến lấy".
"Hắn lấy tiền chưa?"
"Chắc là lấy rồi".
"Vậy cái điện thoại thì sao? Còn chứ?"
"Còn còn".
"Mau đưa tao!"
...
Sau khi hỏi một loạt vấn đề liên quan đến sát thủ, Lâm Tuấn không tiếp tục làm khó Diệp Lương Thần nữa, anh vội vàng rời khỏi nhà kho cũ nát, để mấy tên côn đồ lái xe đưa anh đến tập đoàn Đường Thị lúc trước.
Anh đưa cho mấy tên khác địa chỉ phòng khám, để bọn chúng hai ngày sau đến tìm mình khám bệnh, đến lúc đó anh sẽ châm cứu, chữa trị căn bệnh kỳ quái không thể nào dùng sức, sau đó Lâm Tuấn liền vội vàng lái xe, về phòng khám.
Xe hàng của tập đoàn Đường Thị đã đỗ ở cửa phòng khám từ lâu rồi, sau khi về đến phòng khám, chuyện đầu tiên anh làm là dỡ đống dược phẩm ngập tràn trên xe xuống, chỉ huy nhân công đặt hàng vào vị trí của nó, chuẩn bị để phòng khám mở cửa vào hai ngày sau.