"Ông Tiêu, ông đang làm gì vậy".
Thấy Tiêu Phương quỳ xuống, bố Đường vội đưa tay đỡ ông ấy dậy.
Lâm Tuấn cũng nhanh chóng đưa tay ra đỡ Tiêu Phương dậy rồi nói: "Chú Tiêu khách sáo quá, chữa bệnh cứu người vốn là nghĩa vụ của bác sĩ chúng cháu, hơn nữa chú với bố vợ cháu cũng là chỗ quen biết, cháu lại càng nên giúp chú hơn, chú mau đứng lên đi không thì khó cho cháu lắm…"
Những giọt nước mắt vẩn đục không biết đã rơi từ khóe mắt Tiêu Phương lúc nào, vì quá cảm kích trước tấm lòng của bố Đường và Lâm Tuấn nên Tiêu Phương không biết mình nên nói gì.
Mấy hôm trước ông ấy còn hứa với Lâm Tuấn nếu anh chữa khỏi bệnh cho con gái ông ấy thì sẽ giảm giá thuốc cho anh, thật ra lúc đấy chính Tiêu Phương cũng không để ý, chỉ là lời nói đùa với ông bạn già họ Đường kia thôi, dù gì thì lúc đó hầu như tất cả những người có chút địa vị ở thành phố Yến Kinh đều biết đến danh hiệu cậu ấm vô dụng nhất thành phố Yến Kinh.
Cho nên sau khi nghe bố Đường nói Lâm Tuấn biết y thuật, Tiêu Phương ngay lập tức nghĩ rằng ông ấy đang nói đùa, nếu loại người như vậy cũng biết y thuật thì chẳng phải là cả thế giời này đều biết y thuật sao?
Ai mà có ngờ…
Chỉ vài hôm sau hiện thực đã vả đôm đốp vào mặt ông ấy như vậy rồi.
Nhưng Tiêu Phương lại cảm thấy cú vả này quá đỗi thoải mái, thực sự rất đáng để vui mừng.
Không chỉ Tiêu Phương vui mừng mà vợ của ông ấy, Triệu Diễm Mai và bố Đường cũng vậy, sau khi biết Lâm Tuấn có cách chữa bệnh cho Tiêu Vân Phi, ông ấy cũng nở nụ cười rồi vui mừng thở phào.
Có lẽ mấy hôm nay không nghỉ ngơi đầy đủ nên sau khi nghe tin vui như vậy, Triệu Diễm Mai bất ngờ ngất ngay tại chỗ khiến bố Đường và Tiêu Phương không khỏi luống cuống.
Lâm Tuấn kiểm tra một lượt, xác định chỉ là kiệt sức nên mới ngất đi, chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ là sẽ trở lại bình thường, hai người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi được bố Đường và Lâm Tuấn dặn dò, Tiêu Phương ở ngoài phòng bệnh ba ngày ba đêm cuối cùng cũng chịu đi nghỉ ngơi.
Sau khi vợ chồng Tiêu Phương rời đi, Nhậm Kiến Tường mới chạy lại kéo tay Lâm Tuấn hỏi: "Tiểu Khiêm, con nói thật cho bố biết, lúc nãy con nói con nắm chắc được việc chữa khỏi bệnh cho Tiểu Vân là để an ủi chú Tiêu hay là thật vậy?"
Lâm Tuấn cười khổ trả lời: "Tất nhiên là thật rồi, nhưng mà… phần trăm nắm chắc hơi thấp…"
"Nắm chắc bao nhiêu phần trăm?", bố Đường nghiêm túc hỏi.
"Ba mươi phần trăm".
"Có thật không vậy?"
"Tất nhiên là thật rồi, lúc nãy con nói rồi mà", Lâm Tuấn than vãn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!