“Bác sĩ Hàn!”
Trương Lâm Trạch đang nằm trên giường bệnh nhìn thấy Lâm Tuấn đến phòng bệnh của mình, ông ấy vô cùng ngạc nhiên và bất ngờ, ngây người nhìn Lâm Tuấn một hồi lâu, mới phản ứng lại, vội vàng ngồi dậy, chào Lâm Tuấn và mời anh vào trong ngồi.
“Bác sĩ Hàn, thật sự cảm ơn cậu, nghe cấp dưới của tôi nói, sau khi tôi hôn mê, bác sĩ Hàn đã giúp tôi cầm máu, ngăn tôi không bị chảy máu quá mức, cứu tôi một mạng, nếu không có bác sĩ Hàn, e là lúc này nơi tôi nằm không phải là bệnh viện, mà là...”
Trương Lâm Trạch vừa cảm ơn Lâm Tuấn, vừa cười khổ nói.
Lâm Tuấn xua tay nói: “Anh Trương khách sáo quá, thật ra, lần này ông bị thương cũng có liên quan đến tôi, lúc đó anh Trương còn đang giúp tôi nữa, nếu không vì chuyện của tôi, thì anh Trương sao lại bị thương chứ? Vì vậy, anh Trương, vết thương này của ông cũng được coi là do tai nạn nghề nghiệp, tôi tất nhiên phải chịu trách nhiệm rồi...”
“Nói thật ra, tôi nên đến thăm ông sớm hơn mới phải, nhưng hai ngày nay tôi nhiều việc quá, nhất thời không đến được”.
Trương Lâm Trạch vội vàng lắc đầu, mỉm cười nói: “Vết thương của tôi đúng là do tai nạn nghề nghiệp, nhưng không liên quan đến bác sĩ Hàn, mà là tai nạn nghề nghiệp đúng nghĩa, phòng khám bị đập phá này, cho dù không phải của bác sĩ Hàn mà là của người khác, thì chúng tôi vẫn sẽ đi điều tra, đây trách nhiệm của chúng tôi”.
Hay cho câu trách nhiệm của chúng tôi, Lâm Tuấn mỉm cười nhìn Trương Lâm Trạch, trạng thái hiện giờ của ông ấy khá tốt, thầm nghĩ nếu vụ này mà xảy ra với người khác, có lẽ Trương Lâm Trạch vẫn sẽ tiến hành điều tra, nhưng chắc chắn sẽ không đích thân dẫn đội, thậm chí là truy bắt những tên liên quan, mà chỉ tùy tiện cử hai người phụ trách phá án mà thôi.
Nói cho cùng, Trương Lâm Trạch nhiệt tình với Lâm Tuấn như vậy, cũng là vì thân phận đặc biệt của anh.
Lâm Tuấn tất nhiên sẽ không nói những lời này trước mặt Trương Lâm Trạch, sau khi nghe ông ấy nói lời chính nghĩa, Lâm Tuấn mỉm cười phụ họa: “Nói thế nào đi chăng nữa, cho dù chỉ là giao tình giữa hai chúng ta, thì người làm em như tôi cũng phải đến thăm anh Trương chứ...”
“Đúng rồi, tôi đặc biệt điều chế một chút thuốc Đông y hỗ trợ phục hồi cơ thể cho anh Trương, mỗi ngày ông chỉ cần pha với nước uống là được, loại thuốc này có thể giúp hồi phục vết thương”.
Vừa nói, Lâm Tuấn vừa để chỗ thuốc Đông y trên tay lên bàn trong phòng bệnh.
Nhưng loại thuốc Đông y này là thuốc uống anh đặc biệt điều chế để hồi phục vết thương của Trương Lâm Trạch, mặc dù dược tính nhẹ, cần uống một thời gian mới phát huy tác dụng, so với thuốc Tây thì hiệu quả thấp hơn nhiều, nhưng có tác dụng nhất định, tốt hơn là không có.
Lâm Tuấn làm vậy, khiến Trương Lâm Trạch vô cùng bất ngờ, nhanh chóng nói lời cảm ơn Lâm Tuấn: “Bác sĩ Hàn có tâm quá, thật sự rất cảm ơn cậu...”
Thực tế, Trương Lâm Trạch không biết rốt cuộc Lâm Tuấn có thân phận gì, chỉ từ ông chủ của mình biết Lâm Tuấn có thân phận vô cùng đặc biệt, là một người đáng để kết giao, vì vậy mới đặc biệt dặn dò Trương Lâm Trạch nhất định phải cố hết sức làm việc của Lâm Tuấn giao cho, ngoài ra, ông chủ không nói thêm gì nữa.
Vì vậy, thân phận của Lâm Tuấn vẫn luôn rất thần bí với Trương Lâm Trạch, nhưng từ thái độ của ông chủ khi nói về Lâm Tuấn, ông ấy có thể mơ hồ cảm nhận được thân phận của Lâm Tuấn cực kì lớn, vì thế trước mặt Lâm Tuấn, Trương Lâm Tuấn vẫn luôn tự coi mình là cấp dưới.
Lúc này, Lâm Tuấn đến thăm ông ấy, thật sự khiến ông ấy vô cùng bất ngờ.