Từ phản ứng của Dương Thiên Hạo, Lâm Tuấn lại nhớ lại truyền thuyết chủ tịch thành phố Yến Kinh sợ vợ.
Nghe thấy lời Dương Thiên Hạo nói, Ngô Nhiễm Hà lại lành lùng hừ một tiếng: "Không liên quan gì đến ông thì ông hoảng hốt làm gì?"
"Tôi, tôi có hoảng đâu".
"Không hoảng thì mau chuẩn bị hoa quả mang ra đây đi, bảo người giúp việc bưng ấm trà qua, còn ngồi đây làm gì? Chờ tôi hầu ông à?"
Dưới tiếng hét đầy phẫn nộ của Ngô Nhiễm Hà, Dương Thiên Hạo vội vàng đứng dậy, rời khỏi phòng khách.
Một lúc sau, một đĩa hoa quả một ấm trà nóng đã được bưng tới, Dương Thiên Hạo rụt rè nhìn Ngô Nhiễm Hà, cẩn thận ngồi xuống ghế sofa.
Ấm trà nóng hổi được bưng lên, Ngô Nhiễm Hà lập tức rót cho Lâm Tuấn một ly.
"Nào nào nào, Tiểu Khiêm, cô Ngô nghe nói cháu thích uống trà vậy nên cô bảo chú Dương chuẩn bị một ít là trà ngon, lá trà này sắp hỏng rồi cháu mới đến, cháu mau uống thử xem".
"Cảm ơn cô Ngô".
Lâm Tuấn vội vàng nhận lấy ly trà trong tay Ngô Nhiễm Hà, nghiêm túc nếm thử một ngụm.
Sau đó dưới ánh mắt mong mỏi của Ngô Nhiễm Hà, anh khen: "Trà ngon, ngon lắm, cảm ơn tấm lòng của cô Ngô".
Nói đến tấm lòng, Lâm Tuấn đột nhiên nhớ ra mình cũng chuẩn bị ít đồ cho nhà Dương Thiên Hạo, vậy nên vội vàng lấy ra.
Nhìn thấy động tác của Lâm Tuấn, Ngô Nhiễm Hà nổi giận nói: "Chẳng phải cô bảo chú Dương nói với cháu là đừng mang gì qua sao? Sao cháu lại mang đồ qua vậy, chẳng nhẽ cháu muốn cô Ngô đuổi cháu ra ngoài sao?"
Trong lúc nói, Ngô Nhiễm Hà liền trợn mắt Dương Thiên Hạo đang trộm rót cho mình một ly trà, vậy nên giọng điệu từ hơi tức chuyển sang cực kỳ tức giận.
"Dương Thiên Hạo! Tôi cho ông uống trà chưa? Đó là trà tôi chuẩn bị cho Tiểu Khiêm! Ông bỏ xuống!"
"Một ngụm thôi, tôi thử một ngụm thôi!"
"Một ngụm cũng không được! Ngày thường chẳng nhẽ ông được chiều quen rồi nên giờ học được cách cãi lại tôi phải không?"
"Tôi..."
Dương Thiên Hạo cười gượng nhìn Lâm Tuấn, rồi cúi đầu nhìn ly trà nóng mình vừa rót, nghiến răng, dường như quyết định làm chuyện gì đó vậy, sau đó...
Trước khi Ngô Nhiễm Hà kịp phản ứng, ông ấy ngẩng đầu, uống cạn ly trà.
Rõ ràng chỉ uống có ly trà, nhưng Dương Thiên Hạo lại tạo cho người ta cảm giác "Gió hiu hắt thổi, sông Dịch lạnh; tráng sĩ một đi, không trở về".
Cảnh này khiến cho Ngô Nhiễm Hà đang nổi giận cũng phải mỉm cười, không còn ra vẻ hung dữ với Dương Thiên Hạo nữa.
Bà liếc mắt nhìn Dương Thiên Hạo một cái, vỗ tay Lâm Tuấn nói: "Tiểu Khiêm à, cháu đừng học chú Dương của cháu, cháu không biết ngày thường ở nhà chú da mặt chú ấy dày thế nào đâu, bây giờ thì hay rồi,