Dương Thiên Hạo vừa nói xong, một bóng người thon thả xuất hiện ngay trước mặt Lâm Tuấn.
Đây chính là Ngô Nhiễm Hà - phu nhân của người đứng đầu thành phố Yến Kinh, vì thuốc giảm cân mà mắc phải bệnh lạ, về sau được Lâm Tuấn dùng mấy cây kim bạc chữa khỏi bệnh.
Nhìn thấy Lâm Tuấn đến nhà, mắt Ngô Nhiễm Hà liền lóe sáng, giống như nhìn thấy con mình vậy, trên miệng nở nụ cười vô cùng thân thiết, bà ấy kéo lấy Lâm Tuấn từ tay Dương Thiên Hạo, đưa Lâm Tuấn vào trong phòng khách, bảo anh ngồi xuống ghế sofa.
Cũng giống như Dương Thiên Hạo năm nay Ngô Nhiễm Hà đã ngoài bốn mươi rồi, tuy nhiên nhìn vẻ ngoài trông bà chẳng khác gì cô thiếu nữ đôi mươi, trông vô cùng trẻ trung, chẳng hề thấy được chút vết tích nào của năm tháng trên khuôn mặt ấy, có thể thấy được bình thường bà chăm sóc da rất tốt.
Nhìn dáng vẻ của Ngô Nhiễm Hà, Lâm Tuấn đột nhiên cảm thấy khuôn mặt của bà hơi quen, trông giống mấy phần cô y tá Dương Nhược Vũ mà anh quen ở bệnh viện Nhân Dân số một thành phố Yến Kinh.
Lâm Tuấn giờ mới nhận ra mình lúc đó phản ứng chậm quá, mất mất ngày mới phát hiện ra Dương Nhược Vũ là con gái Dương Thiên Hạo.
"Tiểu Khiêm à, dạo này cháu đang bận gì thế? Cô Ngô muốn cháu qua đây cùng ăn bữa cơm từ lâu rồi, cũng được nửa tháng rồi, cô mong cháu lắm đấy...."
Dạo gần đây Lâm Tuấn thực sự rất bận, nhưng cũng không đến mức không có thời gian ăn bữa cơm, còn về tại sao đến bây giờ mới đồng ý đến nhà Dương Thiên Hạo ăn cơm...
Lâm Tuấn mỉm cười nhìn Dương Thiên Hạo đang ngồi trên ghế sofa, trong lòng thầm nghĩ mình cũng đâu thể nói chú Dương không nói gì với mình, vậy nên anh cũng ngại đến đây thăm hỏi! Làm như vậy chẳng phải cố ý gây mẫu thuẫn giữa hai vợ chồng họ sao?
Ngày thường chú Dương đối xử với anh rất tốt, anh cũng không muốn khiến Dương Thiên Hạo khó xử...
Nhớ lại ngày đó ở nhà họ Đường, Ngô Nhiễm Hà hung hăng cho Dương Thiên Hạo một cái tát, Lâm Tuấn biết rõ trong cái nhà này ai mới là người có quyền quyết định.
Người ta nói đường đường là người đứng đầu của thành phố Yến Kinh, sao lại sợ vợ chứ?
Nghĩ đến đây, Lâm Tuấn không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Dạo gần đây cháu phải chuẩn bị phẫu thuật cho ông cụ Ngô, sau đó còn định mở phòng khám ở thành phố Yến Kinh nữa, vậy nên hơi nhiều việc, quên mất chuyện đến nhà cô Ngô ăn cơm...”
Anh vừa dùng ánh mắt trêu chọc nhìn Dương Thiên Hạo, vừa cười nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!