Trước khi Tra Na Lệ đi, cô ta và Lý Dục Thần đã lưu phương thức liên lạc của nhau. Cô ta đồng ý với Lý Dục Thần, sẽ trở về trưng cầu ý kiến của sư phụ mình, bất kể sư phụ có đồng ý gặp anh hay không, cô ta đều sẽ báo lại cho anh biết.
Lý Dục Thần không mấy quan tâm chuyện Fatima có đồng ý hay không. Chỉ cần anh tới Nam Dương thì bà ta không đồng ý cũng có làm được gì? Kiểu gì cũng phải gặp, chẳng qua là gặp lịch sự hay bị ép gặp, hoặc là lịch sự trước rồi ép buộc sau, chỉ khác nhau ở thái độ mà thôi.
Có điều hiện tại xem ra, lưu phương thức liên lạc của Tra Na Lệ lại hóa may.
Sau khi âm thầm hạ quyết tâm, Lý Dục Thần không nhắc lại chuyện của Tra Na Lệ nữa, vừa cười vừa nói với Mã Sơn, đi ra ngoài sân bay.
Mã Sơn bỗng dừng lại, chỉ tay về phía đám đông tới đón khách xuống máy bay, nói: “Em nhìn kìa”.
Lý Dục Thần nhìn sang, phát hiện ra có một người giơ một tờ giấy, trên giấy viết tên Lý Dục Thần.
Máy bay tới muộn mười tiếng, Lý Dục Thần và Mã Sơn đều không ngờ rằng Nguyễn Hướng Đông vẫn còn đích thân ở lại sân bay để đón khách.
Nguyễn Hướng Đông là người phụ trách Hồng môn ở Hương Giang, có địa vị rất cao trên giang hồ. Về lý mà nói, ông ta chỉ cần phái tài xế tới đón bọn họ là được, thế nhưng chẳng những ông ta đích thân tới đón mà còn chờ ở sân bay hơn mười tiếng đồng hồ.
Nguyễn Hướng Đông đã ngoài sáu mươi, vóc người cao gầy, trông rất quắc thước, tính cách nhiệt tình, hay nói, vừa lái xe vừa giới thiệu về đặc trưng của Hương Giang cho bọn họ biết.
Sau một hồi trò chuyện, Mã Sơn chợt hỏi: “Tôi trông ông rất quen mặt, có phải ông từng quay phim không?”
Nguyễn Hướng Đông cười to: “Đúng vậy, đúng vậy. Hồi đó phim võ thuật rất được ưa chuộng, tôi thường xuyên đóng vai phụ trong phim nhưng chưa đóng vai chính bao giờ, chỉ toàn là vai nhỏ thôi, hơn nữa còn toàn là nhân vật phản diện, hahaha!”
Lý Dục Thần đã tới Thiên Đô từ hồi bảy tuổi nên đương nhiên không có cơ hội xem phim, cho nên anh không hề có chút ấn tượng nào về Nguyễn Hướng Đông, đồng thời cũng không có ký ức và hoài niệm về những bộ phim võ thuật Hương Giang.
Nhưng Mã Sơn thì khác, từ nhỏ anh ta đã thích đánh đấm, xem phim võ thuật, từng có dạo cực kỳ sùng bái các ngôi sao võ thuật.
Mã Sơn mở máy nói, trò chuyện sôi nổi với Nguyễn Hướng Đông.
Nguyễn Hướng Đông nói: “Hồi đó, chúng tôi đều sùng bái Bruce
Lee, à phải rồi, cậu Lý họ Lý, Bruce Lee cũng họ Lý, có khi nào hai người cùng một dòng họ không? Nghe nói tổ tiên của Bruce cũng di dân từ miền Bắc tới thành phố Thiền”.
Mã Sơn nói: “Vậy thì tôi và Mã Vĩnh Trinh cũng là họ hàng rồi”.
Hai người đều cười vang.
Nguyễn Hướng Đông chở bọn họ tới khách sạn Peninsula. Nơi này và khách sạn Bốn Mùa mà Lý Dục Thần vừa mới tới lúc nãy nằm đối diện nhau, cách một mặt biển, một cái nằm ở bờ bắc cảng Victoria, một cái nằm ở bờ nam cảng Victoria.
Nguyễn Hướng Đông nói: “Nhớ năm xưa, toàn bộ Tiêm Sa Chủy đều là địa bàn của tôi, ai dám không nể mặt tôi chứ! Có điều thời đại đã thay đổi rồi, bang phái của chúng tôi không nổi tiếng nên thanh niên bây giờ đều không biết tôi, chỉ biết tôi là một diễn viên đóng vai phụ”.
“Hồng môn vẫn rất được mọi người kính trọng mà phải không?”, Lý Dục Thần hỏi.
Nguyễn Hướng Đông xua tay, thở dài: “Hồng môn Đông Nam Á bị tên khốn Giang Long Huy làm nát bét, ai còn coi Hồng môn ra gì nữa?”
“Không phải Giang Long Huy lợi hại lắm à?”
“Hừ!”, Nguyễn Hướng Đông nhổ nước bọt: “Lợi hại thì làm được gì? Danh tiếng của Hồng môn được gây dựng nên không phải nhờ lợi hại! Năm xưa Tào bang, Thiên Địa hội, Tam Hợp hội, có bang hội nào không vì nước nhà? Nội bát đường, ngoại bát đường của Hồng môn có cái nào không lấy trung nghĩa làm đầu? Chúng tôi bái tổ sư, bái Quan Công, bái đại ca, phải chú trọng chữ “Nghĩa”. Hồng môn được kính trọng cũng là nhờ chữ “Nghĩa” này.
“Tên khốn Giang Long Huy phá hỏng hết quy định của Hồng môn, không chuyện thất đức nào không làm. Chẳng những làm vậy với người ngoài mà còn làm vậy với cả người nhà, trù dập người trái ý mình, biết bao nhiêu anh em không chịu phục tùng ông ta đã bị ông ta giết hại. Hiện tại toàn bộ Hồng môn Đông Nam Á đều đã bị Giang Long Huy chuyên quyền độc đoán. Ông ta muốn làm gì thì làm, quyền còn to hơn cả Hoàng đế!”
“Ngoài ra, Hồng môn kiên quyết không dính dáng tới hàng trắng. Năm xưa Hoa Hạ bị nha phiến hủy hoại, cho nên Hồng môn mới đặt ra quy định, hễ là đệ tử của Hồng môn thì tuyệt đối không được động tới ma tuý. Đây là luật thép! Giang Long Huy chẳng những không tuân thủ mà còn hợp tác với bọn Tam Giác Vàng, khiến anh em Hồng môn bị hại nặng nề!”
Nói đến đây, Nguyễn Hướng Đông giận dữ nện nắm đấm xuống mặt bàn: “Chỉ hận tôi đã già rồi, nếu là năm xưa thì tôi sẵn sàng xách dao liều mạng với ông ta!”