“Tôi biết các người sẽ không đồng ý, nên tôi chỉ thông báo chứ không phải tìm các người thương lượng”.
Giọng điệu của ông cụ Lâm không cho phép mọi người nghi ngờ.
“Dục Thần, bây giờ cậu đã là người nhà họ Lâm”. Ông cụ mỉm cười nhìn Lý Dục Thần.
“Không”. Lý Dục Thần kiên định nói: “Ông cụ Lâm, việc này thì thứ lỗi cháu không thể nghe theo”.
Tất cả mọi người đều xôn xao.
Không ai ngờ được rằng Lâm Dục Thần sẽ từ chối.
Không ít người mơ được làm con rể nhà họ Lâm đâu, thân phận tên này thấp kém như vậy vậy mà dám từ chối!
“Hả?”. Hiển nhiên Lâm Thượng Nghĩa cũng bất ngờ: “Cậu không đồng ý? Cậu không vừa mắt nhà họ Lâm, hay là chướng mắt Mộng Đình?”
Lâm Mộng Đình mím môi, cúi đầu, không hiểu sao sống mũi cô hơi cay, viền mắt tự nhiên có chút ẩm ướt.
Lý Dục Thần lắc đầu: “Đều không phải”.
“Vậy thì tại sao?”
“Thưa ông, cháu đã từng nói với ông là cháu đến thành phố Hòa để từ hôn”.
Lý Dục Thần ngừng một chút, trước những ánh mắt kinh ngạc của người nhà họ Lâm, anh tiếp tục nói.
“Lí do rất đơn giản thôi, cháu không muốn làm rể nhà họ Lâm! Cháu là người nhà họ, dù ông cho cháu bao nhiêu tiền, bao nhiêu cổ phần, cháu cũng sẽ không nhận. Nếu muốn cưới Mộng Đình, cháu sẽ đường đường chính chính đến cầu hôn để Mộng Đình gả vào nhà họ Lý, chứ không phải đến ở rể nhà họ Lâm”.
Lâm Thượng Nghĩa gật đầu.
“Chàng trai trẻ, có chí khí là tốt nhưng cậu phải nhìn vào thực tế. Thời buổi bây giờ, cậu có bản lĩnh nhưng không có tiền thì cũng rất khó phát huy. Cậu muốn đường đường chính chính đến cầu hôn cháu gái nhà họ Lâm, chỉ sợ không dễ dàng như vậy đâu”.
Lý Dục Thần cười nói: “Cho cháu chút thời gian, cháu nhất định sẽ làm được!”
Lâm Lai Nghi cười to: “Đồ não tàn! Cho cậu thời gian? Bao nhiêu mới đủ? Ba năm? Mười năm? Hay là ba mươi năm? Cậu biết nhà họ Lâm có bao nhiêu của cải không? Cậu biết địa vị của nhà họ Lâm ở thành phố Hòa, thậm chí là ở khắp tỉnh Nam Giang cao cỡ nào không? Chú à, cái tên ngông cuồng này vốn không xứng làm con rể nhà họ Lâm chúng ta. Cậu ta dám đánh vào mặt cháu ở trước mặt liệt tổ liệt tông nhà họ Lâm, cũng đánh vào mặt người nhà họ Lâm. Hôm nay, không thể để cậu rời khỏi đây”.
Lâm Thượng Nghĩa cũng nói: “Phải đấy, Dục Thần, cậu không làm rể nhà họ Lâm thì chuyện mất mặt này, tôi tuyệt đối không ra mặt giúp cho cậu”.
Lý Dục Thần nhếch môi: “Đừng phí công nữa. Hiện giờ cháu chỉ quan tâm một việc thôi”.
Anh quay lại nhìn Lâm Mộng Đình.
“Mộng Đình, cô bằng lòng chờ tôi chứ?”
“Hả?”
Lâm Mộng Đình giật mình, không ngờ được Lý Dục Thần sẽ hỏi thẳng ra như vậy.
“Sẽ không lâu đâu!” Lý Dục Thần nói: “Nếu cô bằng lòng, đợi tôi ba tháng! Ba tháng sau, tôi sẽ đường đường chính chính đến hỏi cưới cô, tôi muốn dùng năng lực của mình tổ chức cho hai chúng ta một buổi tiệc đính hôn linh đình”.
“Tôi…”
Tim Lâm Mộng Đình khẽ rung động, ngay cả ngón tay cũng đang run.
“Tôi đồng ý!”
Ba tháng?
Không ai tin lời Lý Dục Thần!
“Nói đùa gì vậy?”, Lâm Lai Nghi chế giễu cười: “Cậu nghĩ đang chơi đồ hàng hay sao, có biết người nhà họ Lâm phải phấn đấu qua bao thế hệ mới có được như ngày hôm nay không? Tôi biết cậu hiểu chút y thuật, có thể kiếm ra nhiều tiền nhưng số tiền đó chẳng là gì so với những gia đình giàu có! Ba tháng! Ba tháng có thể làm được gì? Cậu định mở phòng khám, hay là đi bán thuốc dởm?”
Lời của bà ta khiến mọi người cười theo.
Quả thực, không ai có thể trở nên giàu có từ một tên nghèo kiết xác chỉ trong ba tháng.
Hào môn khác với nhà giàu xổi, phải tích lũy mới có được.
Vậy nên ngay cả khi Lý Dục Thần luôn may mắn, mỗi lần mua sổ xố đều trúng độc đắc thì trong ba tháng, anh cũng chỉ có thể trúng độc đắc vài chục lần, toàn bộ số tiền đó gộp lại cũng chẳng là cái thá gì ở trong mắt nhà giàu.
Lâm Thượng Nghĩa cũng không khỏi nhíu mày.
Thằng nhóc này, quá ngạo mạn rồi!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!