"Nhưng mà chị em đã chết", Ngũ Ngọc Kỳ nói.
Trên mặt Lý A Tứ hiện lên vẻ đau đớn khó có thể nhận ra.
"Em biết anh là ai, anh là bạn trai của chị em, anh tên là Lý A Tứ!"
Ngũ Ngọc Kỳ nói: "Chỉ có loại người tham tiền như bố mẹ em mới có thể nhìn thấy mấy đồng tiền liền tin tưởng chuyện ma quỷ mà anh nói, cái gì mà chị em đã ra nước ngoài, ra nước ngoài mà còn không thèm gọi điện sao? Chắc chắn là chị em đã chết rồi, đúng không? Chị ấy bị tên ác ma họ Tôn kia hại chết, đúng không?"
"Chị em đúng là ngốc, lúc trước đáng lẽ ra không nên đồng ý với tên họ Tôn. Ác ma kia đã để cả nhà em nhìn thấy dáng vẻ, thậm chí còn nói cả tên cho nhà em biết, làm sao có thể bỏ qua cho nhà em được? Tội phạm bắt cóc trên tivi đều bịt mặt, phàm là lộ mặt, nhất định sẽ giết con tin!"
Lời của Ngũ Ngọc Kỳ khiến đám người ở đây vừa kinh ngạc vừa hiếu kỳ, một đứa bé lớn lên ở nông thôn lại có thể có suy nghĩ như vậy đúng là không dễ dàng.
"Lúc đó cháu không sợ à?", ông chủ Vương tò mò hỏi.
"Sợ! Nhưng có thể làm gì được? Cái gì nên tới kiểu gì cũng sẽ tới", Ngũ Ngọc Kỳ nói.
Lý A Tứ nói: "Em còn nhỏ".
Ngũ Ngọc Kỳ nói: "Em nhỏ chỗ nào? Anh và chị em từ lúc học tiểu học đã yêu nhau rồi đúng không, nếu không tại sao chị em vừa đến thủ đô, hai ngươi đã yêu đương thắm thiết rồi?"
Lý A Tứ bị Ngũ Ngọc Kỳ làm nghẹn họng nói không ra lời.
"Cháu chạy đến đây như vậy, bố mẹ cháu không lo lắng sao?", sư phụ Vinh hỏi.
"Bọn họ chỉ thích con trai, có bản lĩnh thì sinh thêm một đứa nữa đi, cháu không muốn tiếp tục làm con trai cho bọn họ nữa. Cháu muốn làm con gái!"
Một tiếng "làm con gái được nói ra từ miệng của một cô bé ăn mặc như con trai khiến mọi người đều cảm thấy là lạ.
"Vậy cháu định làm như thế nào?"
"Không biết, dù sao cháu sẽ đi theo anh ta", Ngũ Ngọc Kỳ chỉ Lý A Tứ: "Anh ta phải thay thế chị cháu, chăm sóc cháu cả một đời".
Lý A Tứ nói: "Anh chỉ là bảo vệ, nếu em đi theo anh, đừng nghĩ đến việc làm con gái, chỉ có thể làm bảo vệ thôi".
Sau đó anh ta khẽ khom người với Lý Dục Thần: "Cậu chủ, tôi đi trực".
Nói rồi không tiếp tục để ý đến Ngũ Ngọc Kỳ nữa mà đi thay quần áo, sau đó ra cửa trực ban.
Ngũ Ngọc Kỳ ngẩn người, đột nhiên không biết nên làm sao bây giờ.
Hầu Thất Quý nhìn về phía Lý Dục Thần, loại chuyện này, quản gia như ông ta cũng không tiện quyết định. Huống chi vừa mới xảy ra chuyện của Ngũ Ngọc Xuân.
Lý Dục Thần thở dài, nói: "Trên đời này đúng là có lắm cảnh ngộ khác nhau. Có đôi khi, bắt đầu tốt đẹp, kết cục chưa chắc đã tốt; có đôi khi, nhìn có vẻ phiền phức, cuối cùng chưa chắc đã là không tốt".
Hầu Thất Quý sửng sốt một chút, sau khi ngẫm nghĩ lại lời này liền nói: "Cậu chủ, sao tôi lại có cảm giác cảnh giới của cậu hình như đã cao hơn!"
Lý Dục Thần cười nói: "Ánh mắt không tệ, lão Hầu là phúc tướng, có muốn lại theo tôi đi đánh quỷ vương một lần nữa không?"
Lý A Tứ đứng ở cửa chính căn nhà của họ Lý, có chút bất đắc dĩ nhìn Ngũ Ngọc Kỳ phía đối diện.
Ngũ Ngọc Kỳ đã thay trang phục bảo vệ, đứng ngay ngắn nhìn về phía Lý A Tứ, còn cố ý hếch khuôn mặt nhỏ lên, mang trên mặt mấy phần đắc ý.
Trang phục này là Ân Oanh mua cho cô bé, là đồng phục nữ bảo vệ kiểu mới nhất.
Cuối cùng cô bé cũng đã được trở về làm con gái, đồng phục bảo vệ đã giữ lại khí thế hiên ngang của cô bé khi được nuôi như con trai từ bé, lại thể hiện ra dáng vẻ trưởng thành xinh đẹp của cô.
Hai ngày nay Lý A Tứ đi tới chỗ nào, Ngũ Ngọc Kỳ đều theo tới chỗ đó.
Lý A Tứ làm bảo vệ, Ngũ Ngọc Kỳ cũng làm bảo vệ, Lý A Tứ luyện công, Ngũ Ngọc Kỳ cũng đi theo luyện công, ngay cả chỗ ở, Ngũ Ngọc Kỳ cũng từ chối ở cùng với Ân Oanh, mà chuyển đến bên cạnh Lý A Tứ.
Hầu Thất Quý lại tuyển thêm mấy người làm thuê, sư phụ Vinh cũng chọn lấy mấy cao thủ trong Vinh Môn đến căn nhà của họ Lý, ngoại trừ để giúp mình thì cũng làm phong phú đội ngũ bảo vệ của ông chủ Vương.
Công trình sửa nhà lại có thể tiếp tục.
Căn nhà của họ Lý lại khôi phục mấy phần sức sống.
Ngày hôm đó, Thanh Điểu bay trở về. Đi cùng Thanh Điểu còn có đệ tử Thiên Đô - Đỗ Thanh Hôi.
"Thập tam sư huynh!", Lý Dục Thần nhìn thấy Đỗ Thanh Hôi thì vô cùng kinh ngạc.
"Tiểu sư đệ, thế mà em đã vượt qua hai lượt thiên kiếp, việc tăng cảnh giới này thật sự là ngoài dự đoán!", Đỗ Thanh Hôi tán dương: "Sư phụ nói em chỉ cần vào Tiên Thiên sẽ là người đầu tiên trong vòng năm trăm năm qua, bọn anh vốn dĩ còn cảm thấy không phục, ít nhất em không có khả năng vượt qua nhị sư huynh. Nhưng bây giờ xem ra, lấy tiến độ này của em, sau này chưa chắc đã không thể đạt tới thành tựu của nhị sư huynh!"
Từ lần trước sau khi nghe Hướng Vãn Tình nói về việc Minh Vương lên núi và nhị sư huynh một mình xuống biển đi tìm Minh Vương, anh đã cảm thấy vô cùng hứng thú với nhị sư huynh rồi.