Lâm Mộng Đình nhấn tay Dương Lỵ Lỵ xuống bàn, mặc dù cách một chiếc bàn nhưng động tác của cô vẫn rất nhã nhặn.
Ông chủ Dương không tài nào hiểu nổi, làm thế nào mà người phụ nữ này lại có thể hành động nhã nhặn mà lại vẫn nhanh nhẹn như vậy?
Xét về diện mạo thì cô cháu gái này của ông ta cũng có thể khen là sắc nét, xét về vóc vàng thì dư sức khiến đàn ông đi ngoài đường phải nhìn rớt cả tròng mắt. Bản thân ông ta cũng đã đầu tư không ít tiền cho cô ta, cố gắng hết sức để biến vẻ ngoài cô ta thành dáng vẻ của một cô nàng nhà giàu, nhằm lấy lòng Vinh Quảng Kiệt.
Nhưng nếu như so cô ta với người phụ nữ trước mắt này thì vẫn còn hơi thiếu chút gì đó, trông cô ta vẫn rất quê mùa, chẳng khác gì một con bé nhà quê vừa đặt chân lên thành phố.
Dương Lỵ Lỵ muốn rút tay ra nên cố ý giật mạnh nhưng không sao rút ra nổi. Cô ta tức điên, cả giận quát: “Cô mau buông tay ra!”
Bàn tay của Lâm Mộng Đình lướt qua mu bàn tay của Dương Lỵ Lỵ. Lúc này, Dương Lỵ Lỵ đã có thể rút tay ra nhưng vòng tay đã nằm trong tay của Lâm Mộng Đình.
“Đưa vòng tay đây cho tôi!”, Dương Lỵ Lỵ lớn tiếng ra lệnh.
“Đây không phải là đồ của cô”, Lâm Mộng Đình đáp.
“Nó cũng không phải là đồ của cô”.
“Sao cô biết nó không phải là đồ của tôi?”
“Cô...”, Dương Lỵ Lỵ nghẹn họng.
Ông chủ Dương thấy bầu không khí trở nên căng thẳng bèn kéo Dương Lỵ Lỵ ra.
Ông ta làm ăn buôn bán ở Phan Gia Viên nhiều năm, biết rõ có thể đắc tội với ai, không thể đắc tội với ai ở đây. Với những người là chủ cửa hàng như Hầu Thất Quý thì ông ta không sợ. Bởi vì bọn họ đều là người cùng nghề, làm gì có ai hơn ai chứ? Thế nhưng, nếu là khách hàng tới tiệm thì lại khác, không ai biết lai lịch của khách hàng là gì, chưa biết chừng lại là quan lại quyền quý mà bọn họ không thể động vào.
Mặc dù Lâm Mộng Đình ăn mặc rất giản dị nhưng khí chất của cô lại hơn hẳn người bình thường, ông chủ Dương không nhìn thấu được lai lịch của cô.
“Thưa cô, chắc hẳn chỉ là chuyện hiểu lầm thôi”, ông chủ Dương chắp tay chào: “Tôi họ Dương, cũng là người mở tiệm ở nơi này, tiệm nhỏ của tôi nằm ngay kế bên. Tôi đã quen biết với ông chủ Hầu từ lâu. Cô Lỵ Lỵ đây ưng ý chiếc vòng tay này. Tôi và ông chủ Hầu đã thương lượng xong với nhau từ trước, hẹn hôm nay tới giao hàng. Nếu cô không tin thì mời qua tiệm tôi ngồi một lát”.
Lâm Mộng Đình đáp: “Tôi không quan tâm các ông đã thương lượng với nhau từ trước hay chưa, chủ tiệm đang đi vắng, chỉ có mình tôi ở đây, tôi phải có trách nhiệm trông coi đồ đạc trong tiệm”.
“Hừ, cô là ai? Có tư cách gì mà đòi trông đồ giùm cho chủ tiệm chứ?”, Dương Lỵ Lỵ bất mãn hỏi vặn lại.
“Tôi là bạn của ông chủ Hầu”, Lâm Mộng Đình đáp.
Ông chủ Dương không dám chắc về thân phận của Lâm Mộng Đình, bèn hỏi dò: “Tôi thấy cô lạ mặt lắm, trước đây chưa từng thấy bao giờ, chắc là cô không thường xuyên tới Phan Gia Viên phải không?”
“Tôi mới tới đây lần đầu”.
“Ra là lần đầu, vậy cô có thường tới xưởng Lưu Ly không?”
“Tôi chưa từng tới xưởng Lưu Ly”.
“Hả? Vậy cô giao dịch với ông Hầu ở đâu, không lẽ là ở chợ ma ư?”, ông chủ Dương nheo mắt nhìn Lâm Mộng Đình.
Lâm Mộng Đình biết ông chủ Dương đang bẫy mình nhưng cô không để tâm, chỉ đáp: “Tôi chỉ mới quen biết ông chủ Hầu ít hôm, chưa từng giao dịch gì”.
Ông chủ Dương thở phào nhẹ nhõm. Vậy là được rồi. Bất kể lai lịch của Lâm Mộng Đình là gì nhưng cô chỉ mới quen biết Hầu Thất Quý được ít ngày, lại chưa từng giao dịch gì, chứng tỏ quan hệ không đậm sâu.
“Thưa cô, chúng tôi đang vội, cô đưa vòng tay cho chúng tôi đi, lúc khác tôi sẽ nói lại chuyện này với ông Hầu, cửa hàng của tôi nằm ngay bên cạnh, tôi không lừa cô đâu mà”.
“Không được”, Lâm Mộng Đình cương quyết: “Đừng nói là ông chủ Hầu không ở đây nên các ông không thể cầm chiếc vòng này đi, cho dù ông chủ Hầu trở về thì các ông cũng vẫn không thể mang nó đi được”.
“Tại sao?”
“Bởi vì ông chủ Hầu đã hứa hẹn sẽ tặng chiếc vòng tay này cho tôi”.
“Gì cơ?”, ông chủ Dương giật mình: “Không đời nào! Rõ ràng ông ta không chịu... Ông ta đã hứa bán nó cho cô Lỵ Lỵ rồi, sao có thể tặng nó cho cô được?”
“Chuyện này không liên quan gì tới tôi, tôi không có nghĩa vụ phải giải thích với hai người”.
Từ đầu chí cuối, Lâm Mộng Đình luôn nói chuyện rất thong thả, thể hiện rõ sự cao quý và nhã nhặn của bản thân, khiến Dương Lỵ Lỵ tức điên.
“Chú à, chú nói mấy lời nhảm nhí đó với cô ta làm gì? Cứ cầm đi là xong!”
Nói rồi, mặc kệ ông chủ Dương còn đang do dự, cô ta vỗ bàn một cái, nói với Lâm Mộng Đình:
“Đưa vòng tay đây cho tôi! Nói với lão già họ Hầu kia là Dương Lỵ Lỵ đã lấy nó rồi, nếu ông ta có ý kiến gì thì đi mà nói chuyện với Vinh Quảng Kiệt”.
Lâm Mộng Đình mỉm cười: “Cô nói vậy với tôi cũng chẳng ích gì. Tôi không phải ông chủ Hầu và cũng không có nghĩa vụ phải chuyển lời thay cho cô. Tôi không thể đưa chiếc vòng tay này cho cô được”.
Dương Lỵ Lỵ thật sự tức điên người với sự thong thả, nho nhã của Lâm Mộng Đình, cô ta chỉ tay vào người Lâm Mộng Đình, nói:
“Nhất định tôi phải lấy được chiếc vòng tay này! Tôi đếm đến ba, nếu cô không đưa nó cho tôi thì đừng hòng bảo vệ được khuôn mặt của cô! Nếu có bị phá tướng trầy vi tróc vảy thì cũng đừng trách tôi không nói trước!”
“Một... Hai...”
Ông chủ Dương vẫn cảm thấy lo lắng: “Lỵ Lỵ...”
Nhưng lúc này Dương Lỵ Lỵ đang nóng giận, không thể chịu đựng nổi khuôn mặt hoàn mỹ của Lâm Mộng Đình.
“Chú à, chú đừng can thiệp vào chuyện này, cháu rất không ưa dáng vẻ ta đây của cô ta, cái loại người gì vậy chứ! Đồ điếm thúi...”
Cô ta vừa đếm đến “ba”, mặt lập tức bị ăn một cú tát.
Dấu tay màu đỏ in hằn trên mặt cô ta, lớp phấn dày nứt ra xung quanh dấu bàn tay.