Ông chủ Dương đương nhiên vui mừng thúc đẩy việc này, ai không muốn bấu víu chút quan hệ với Tần gia?
Dưới sự cực lực thúc đẩy của ông ta, Dương Lỵ Lỵ trở thành bạn gái chính thức của Vinh Quảng Kiệt. Vì chuyện này, ông chủ Dương bỏ không ít tiền vốn, đóng gói từ đầu tới chân Dương Lỵ Lỵ một lần lại một lần, làm mẹ ruột cô ta cũng không nhận ra.
Thật ra Dương Lỵ Lỵ không xem trọng vòng tay ngọc dát vàng của Hầu Thất Quý, Dương Lỵ Lỵ hoàn toàn không hiểu cái này.
Là chính ông chủ Dương xem trọng cái vòng tay kia.
Mấy ngày nữa là đại thọ sáu mươi sáu tuổi của Tần gia Tần Thụ Nghĩa, người có mặt mũi bên trong Sách Môn đều sẽ đến chúc thọ.
Ông chủ Dương vốn không có cơ hội, nhưng thông qua quan hệ với Dương Lỵ Lỵ, từ chỗ Vinh Quảng Kiệt lấy được một tấm thiệp mời.
Có thể tham gia yến tiệc mừng thọ của Tần gia, xem như có mặt mũi trong đám người lăn lộn ở đây. Nhưng nảy ra câu hỏi mới, nên đưa tặng thọ lễ gì đây?
Thời gian ông chủ Dương vào cái ngành này không hề ngắn, trong tay có không ít đồ cất giữ, nhưng ông ta cảm thấy cầm tới tiệc mừng thọ của Tần gia thì có vẻ chưa đủ. Tần gia chưa chắc đã quan tâm, nhưng người trên tiệc mừng rất nhiều, ông chủ Dương ngại mất mặt.
Thế là ông ta nghĩ đến Hầu Thất Quý cách vách. So sánh với Hầu Thất Quý, đồ cất giữ của ông chủ Dương keo kiệt hơn nhiều.
Hầu Thất Quý vào giới này sớm hơn ông ta, còn chạy đôn chạy đáo khắp nơi, toàn chơi hàng cao cấp.
Ông chủ Dương lập nghiệp bằng việc thu báo chí cũ, sau đó bán sách, rồi chuyển sang tranh chữ, dần dần mới chuyển lên đồ sứ đồ ngọc, nhưng hầu hết là hàng giả.
Ông ta kiếm tiền từ bán hàng giả có lẽ chẳng kém hơn ông chủ Hầu bao nhiêu, nhưng cấp bậc thì thua xa.
Ông chủ Dương biết trong tay Hầu Thất Quý có một cặp quả cầu ngọc điêu khắc hình sư tử tinh xảo vô giá, nên muốn hỏi mua lại từ ông chủ Hầu, mang về làm lễ chúc thọ cho Tần gia. Nhưng Hầu Thất Quý không chịu bán, đó là đồ cất giữ riêng của ông ta, là bảo vật trấn cửa hàng.
Chuyện này cũng trách ông chủ Dương, nếu ông ta nói là mang chúc thọ cho Tần gia, có lẽ Hầu Thất Quý sẽ đồng ý, dù thế nào cũng là chúc thọ cho Sách Môn Tông Sư, Hầu Thất Quý ông ta cũng thơm lây.
Nhưng ông chủ Dương lại không muốn ông ta thơm lây, càng không muốn để Tần gia biết vật này là của Hầu Thất Quý, nên không đề cập đến tiệc mừng thọ Tần gia, chỉ nói có ông chủ lớn muốn mua, nhờ ông chủ Dương đến đàm phán, giá tiền thương lượng.
Ông chủ Dương nói hết lời, Hầu Thất Quý khăng khăng không bán, trong lòng ông ta cũng không vui vẻ.
Về sau, Hầu Thất Quý trở về từ Long Môn Thiên Quan, gặp người liền cầm vòng ngọc kể chuyện của ông ta.
Ông chủ Dương vẫn còn có mắt nhìn, vừa thấy cái vòng tay này lập tức biết đây là đồ tốt. Chưa nhắc đến vòng tay trị giá bao nhiêu tiền, mấu chốt nó là hàng hiếm. Trên thị trường chưa từng thấy thứ giống thế, chỉ có cái ở trong viện bảo tàng Tây Kinh có mấy phần tương tự.
Tặng lễ cho Tần gia không trọng ở giá trị, mà là dụng tâm. Nếu có thể khiến Tần gia coi trọng vài phần, thậm chí phê bình vài câu, người tặng lễ xem như có mặt mũi.
Nhưng vấn đề là, ông chủ Hầu không chịu bán, còn kiên quyết hơn cả quả cầu ngọc điêu khắc hình sư tử tinh xảo kia.
Ông chủ Dương liền nói, vật này là Dương Lỵ Lỵ coi trọng. Ông ta muốn dùng tên tuổi của Dương Lỵ Lỵ và Vinh Quảng Kiệt đến dọa Hầu Thất Quý, ép ông ta bán.
Thật không ngờ Hầu Thất Quý vẫn không chịu bán.
Ông chủ Dương vừa uất ức vừa ghen ghét, đồ vật tốt như vậy đều rơi vào tay Hầu Thất Quý, không chịu bán còn ngày ngày khoe khoang trước mặt người khác.
Thế là ông ta tìm đến Dương Lỵ Lỵ.
Dương Lỵ Lỵ nghe có việc này, vỗ bộ ngực đảm bảo: "Chú, chú yên tâm, chẳng phải chỉ là một cái vòng tay sao, cháu đi lấy thay cho chú, cháu dùng tiền đập chết ông ta!"
Ông chủ Dương nói: "Lỵ Lỵ, cháu đừng có nói như vậy. Họ Hầu này chưa nói đến nhiều tiền, nhưng chắc chắn có tầm mấy trăm triệu, dùng tiền không nhất định có tác dụng. Mấu chốt là tên này ngang như cua, mềm không được cứng không xong, cắn chết không bán".
Dương Lỵ Lỵ lên tiếng: "Chậc, cháu muốn xem xem ông ta cứng như nào, cháu đi ông ta dám không bán?"
"Chuyện này có cần nói một tiếng với Vinh thiếu gia không?", ông chủ Dương cẩn thận hỏi.
"Không cần", Dương Lỵ Lỵ không hề lo lắng: "Quảng Kiệt cho cháu hai bảo vệ, ngày mai cháu dẫn theo bọn họ. Nếu không cho cháu mặt mũi thì đánh gãy tay ông ta, đập tiệm ông ta".
Thế là, Dương Lỵ Lỵ đi cùng ông chủ Dương, đến cửa hàng của Hầu Thất Quý.
Không khéo, Hầu Thất Quý vừa mới ra ngoài, còn đi đến cửa hàng của bạn trai Vinh Quảng Kiệt của cô ta.
Dương Lỵ Lỵ vừa đi vào trong tiệm liền thấy Lâm Mộng Đình đang ngồi đó uống trà.
Hôm nay Dương Lỵ Lỵ mặc một chiếc váy dài khoét ngực sâu màu hồng phấn, may bằng vải tơ tằm dệt nổi hơi trong suốt, đặt hàng từ Paris. Cô ta phối với một chiếc túi xách đeo chéo LV phiên bản giới hạn, khoanh hai tay trước ngực, khe rãnh càng có vẻ sâu thêm.
Lâm Mộng Đình mặc một chiếc áo sơ mi bình thường, một chiếc túi không có nhãn hiệu tùy ý đặt trên ghế.
Để mà so sánh, Dương Lỵ Lỵ trông giàu sang phú quý hơn, dáng người càng lấy làm kiêu ngạo.
Nhưng không biết vì sao, Lâm Mộng Đình lại chiếm khí tràng của cả gian nhà. Cô chỉ ngồi ở chỗ đó, đã mang đến phong thái tao nhã tài hoa, ngay cả chính Dương Lỵ Lỵ cũng thấy hơi tự ti mặc cảm.
Dương Lỵ Lỵ lập tức sinh lòng cảnh giác, như thể Mẫu Dạ Xoa ngửi được mùi nước tiểu của đồng loại, lãnh địa bị xâm phạm, tràn đầy lòng căm thù Lâm Mộng Đình.
"Cô là ai?", Dương Lỵ Lỵ hỏi.
Lâm Mộng Đình đáp: "Ông chủ cửa hàng này ra ngoài làm việc, nếu mọi người tìm ông ta thì ngồi xuống chờ một lát đi".
"Tôi hỏi cô là ai?", Dương Lỵ Lỵ chăm chú nhìn Lâm Mộng Đình.
Lâm Mộng Đình đã đoán được cô ta là ai, lạnh nhạt liếc nhìn cô ta, nói: "Cô rất không lễ phép".
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!