Một con thi sát nhảy dựng lên, nằm úp trên vai Tiêu Minh Hạc.
Tiêu Minh Hạc cảm thấy đầu vai đau nhói, ra sức hất lên, ném thi sát xuống đất, một chân đá bay.
Máu đen ở vai chảy dọc xuống thuận theo cánh tay, toàn bộ cánh tay có cảm giác tê dại.
Ông ta biết đây là thi độc, liền vội vàng dùng một bàn tay khác liên tục điểm mấy chỗ trên cánh tay bị thương, phong bế huyệt đạo, ngăn cản khí độc lan rộng.
Nhưng lúc này ông ta không kịp dùng chân khí ép độc ra ngoài, bởi vì lại có thêm mấy con thi sát bò tới.
Tiêu Minh Hạc không thể không dùng cánh tay còn lại đánh với chúng, ông ta vốn tiêu hao sức lực quá lâu, hiện tại càng là trứng chọi đá, chỉ đành nương nhờ thân pháp tránh trái tránh phải.
Nhưng làm như vậy, cửa điện do ông ta canh giữ liền lộ ra sơ hở, mấy con thi sát chui vào.
Ông chủ Hầu bị ép vào trong góc, điện thoại di động cầm trong tay chẳng biết bật lên một tấm ảnh chụp phù chú. Ông ta run tay, nhắm thẳng màn hình vào trước cương thi, vừa chiếu vừa lẩm bẩm trong miệng: "Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh, tôi định! Tôi định!"
Cương thi kia có lẽ bị ánh sáng từ điện thoại di động chiếu vào nên ngẩn ra, như thể bị định tại chỗ.
Ông chủ Hầu cảm thấy ngạc nhiên: "Có tác dụng?"
Cương thi đột nhiên nhào tới.
"Đụ mẹ!"
Ông chủ Hầu chửi thô tục, ngã dập mông xuống đất.
Cương thi kia đang muốn nhào lên, lại bị cương thi do Bạch Phương Hưng ném tới vừa khéo đụng phải, hai con cương thi đều ngã trên mặt đất.
Ông chủ Hầu thừa dịp khe hở này chạy về phía một góc tường khác.
Bạch Phương Hưng trừng mắt, râu tóc dựng đứng, từ lão đạo sĩ biến thành Trương Phi hung mãnh, tấn công bầy thi quỷ từ phía sau, muốn giết ra một con đường máu, giúp Lý Dục Thần giảm bớt áp lực.
Sau khi liên tục ném ra bốn năm con thi quỷ, cuối cùng bầy thi quỷ cũng phản ứng lại, mấy con thi quỷ xoay người lại, bắt đầu phản kích.
Bạch Phương Hưng lập tức rơi vào bị động. Mặc dù những con thi quỷ này hành động chậm chạp, nhưng mình đồng da sắt, đao thương bất nhập, hơn nữa sức lực còn cực lớn.
Roẹt một tiếng, quần áo trên người Bạch Phương Hưng bị một con thi quỷ cắt nát, để lại mấy vết trảo trước ngực, máu đen chảy ra.
Ông ta cảm thấy đầu váng mắt hoa, lập tức biết đây là âm độc chui vào cơ thể. Ông ta vội vàng lùi lại mấy bước, lấy ra một viên đan dược Bạch Vân Quan đặc chế, nhét vào trong miệng.
Bạch Phương Hưng miễn cưỡng ngừng độc phát tán, nhưng lại bị thi quỷ vây quanh. Ông ta không kịp điều chỉnh hơi thở, nghỉ ngơi chờ đan dược ngấm hiệu quả, chỉ đành vừa đánh vừa lùi.
Cứ như vậy, ông ta càng khó ức chế độc tính, sức chiến đấu của ông ta cũng càng ngày càng yếu.
Lúc này, ông ta cũng chẳng mạnh hơn ông chủ Hầu bao nhiêu.
Quỷ Vương từng bước một tới gần, áp lực do cờ xí màu đen kia mang tới càng lúc càng lớn.
Lý Dục Thần chẳng thể ngờ được, anh lại gặp phải một con Âm Thi Quỷ Vương có tu vi Tiên Thiên trong mộ huyệt dưới đất.
Thứ này đã chết, chỉ là mượn nhờ âm khí giữ lại một tia tàn hồn, không hề có ý thức. Thế mà nó còn có tu vi cao như vậy, có thể nghĩ, thời điểm nó còn sống mạnh đến mức nào!
Khó trách năm đó Ma giáo có thể vùng dậy mạnh mẽ, tùy ý hoành hành, quấy nhiễu đến thiên hạ bất an.
Cả lá cờ trong tay Quỷ Vương kia nữa, không biết nó làm từ vật liệu gì mà trong đó ẩn chứa lực lượng vô cùng mạnh mẽ.
Trên mặt lá cờ ánh lên vầng sáng thần bí, mơ hồ có thể thấy được một góc thứ gì đó, không biết là ký hiệu hay hình vẽ.
Mà lúc anh dùng thần thức điều tra, chỉ cảm thấy nó mênh mông như vũ trụ, sâu không thấy đáy.
Mây đen và mây tím đan xen vào nhau, khiến hào quang của Thiên Đô lệnh dần dần trở nên ảm đạm.
Những âm linh kia dường như càng ngày càng cáu kỉnh, chúng bay loạn như bầy ruồi, dường như muốn thoát khỏi không gian này.
Sau lưng, bầy thi quỷ đã tới rìa bệ đá ở trung ương, có mấy con thi quỷ đã bắt đầu leo lên.
Lý Dục Thần biết, anh không thể do dự nữa.
Anh chỉ có thể thu lại Thiên Đô lệnh, phóng hơn chục ngàn âm linh này ra ngoài. Chỉ có như vậy, anh mới có thể rảnh tay, dùng hết sức lực đối phó Quỷ Vương.
Nhưng đám âm linh này chưa thể thả ở chỗ này, bởi vừa thả ra ở đây, âm linh không những dễ dàng kết hợp với thi quỷ thi sát, mà những cái xác chỉ có hình không có hồn sẽ biến thành vật có hồn, đến lúc đó sẽ rất khó xử lý.
Hơn nữa, tuôn ra số lượng âm linh lớn chẳng khác gì lũ lụt, trong nháy mắt chúng sẽ khiến cả tòa đại điện trở nên chật ních, ba người Bạch Phương Hưng, Tiêu Minh Hạc và ông chủ Hầu không một ai trốn thoát được vận mệnh bị cắn nuốt.
Cho nên nhất định phải dời Thiên Đô lệnh ra ngoài điện đá rồi mới thả âm linh ra.
Đợi đến khi anh giải quyết hết Quỷ Vương, rồi giải quyết những âm linh này sau.
Sau khi ra quyết định, Lý Dục Thần cao giọng hô lớn: "Ba người các ông nghe theo hiệu lệnh của tôi, tôi đếm tới ba, các ông liền cùng nhau chạy đến nơi hẻo lánh phía sau đại điện".
Ba người không hiểu tại sao lại phải chạy đến góc hẻo lánh ở sau điện, nơi đó rõ ràng là góc chết, cách cửa điện xa, một khi góc đó bị chặn lại sẽ không thể chạy thoát được.
Nhưng nếu Lý Dục Thần nói như vậy, bọn họ lựa chọn tin tưởng vô điều kiện, sôi nổi đáp lời: "Được!"
Lý Dục Thần bắt đầu đếm: "Một... Hai..."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!