Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (FULL)

Chương 717: Một nửa tang lễ

Trên mặt bông đùa, nhưng lòng Lý Dục Thần lại vô cùng nặng nề. 

Thù của Mã Sơn cần báo, Lang Dụ Văn lại càng phải khẩn cấp cứu ra. 

Mà lần này anh bế quan thất bại, dẫn đến lực lượng ngo ngoe rục rịch trong huyết mạch dường như mạnh hơn. 

Lần lôi kiếp thứ hai có thể đến bất cứ lúc nào. 

Nếu như trước khi lôi kiếp đến vẫn không thể loại bỏ tâm ma, uy lực của lôi kiếp sẽ tăng lên gấp bội. 

Dù thân xác vượt qua được, hồn phách cũng chưa chắc có thể gánh vác. 

Còn một chuyện cần lo lắng nữa, chính là trước ngực Lâm Mộng Đình nhiều thêm một nốt ruồi son tươi đẹp như hoa. 

Nếu như chỉ nhiều một cái nốt ruồi thông thường cũng không có gì, dù sao nó cũng rất đẹp mắt. 

Nhưng búng máu anh phun ra mang theo nguyên khí bản mệnh và ma khí thức tỉnh từ huyết mạch. 

Vấn đề là, sau khi anh loại bỏ tất cả ma khí, anh vẫn không thể trừ đi nốt ruồi son kia. 

Mặc dù tạm thời không nhìn ra có tổn thương gì, nhưng anh không thể chắc chắn liệu tương lai có xảy ra biến cố. 

"Mộng Đình, tôi truyền cho cô một bộ công pháp mới, sau này cô phải chăm chỉ luyện tập", Lý Dục Thần chợt nói. 

Dạy xong công pháp, anh lại đi xem Mã Sơn và Thái Vĩ Dân. 

Vết thương của Mã Sơn nặng hơn Thái Vĩ Dân, nhưng Mã Sơn có đáy công phu, cộng thêm tâm pháp cổ võ Lý Dục Thần dạy dỗ, cho nên khôi phục nhanh hơn Thái Vĩ Dân một chút. 

Lúc này hai người đều tỉnh lại. 

Nhìn thấy Lý Dục Thần, bọn họ đồng loạt mỉm cười. 

Lý Dục Thần ngồi xuống trước giường, vỗ nhẹ Mã Sơn, nói: "Lần sau đừng liều mạng như vậy, nên nhận hèn thì nhận hèn". 

Mã Sơn đau đến nhe răng trợn mắt: "Có người anh em như em, anh biết anh không chết được. Dù chết rồi, em cũng sẽ báo thù cho anh". 

Lý Dục Thần bỗng thấy hơi đau lòng, dùng sức nhẹ gật đầu. 

Anh quay đầu nhìn Thái Vĩ Dân. 

Lần này biểu hiện của Thái Vĩ Dân khiến anh khá bất ngờ. 

Anh rõ ràng tính cách của Mã Sơn, cộng thêm tình cảm như anh em của bọn họ sớm đã vượt qua sống chết. 

Nhưng Thái Vĩ Dân lại có thể xông vào nhà họ Phan đi cứu Mã Sơn, sau khi bị bắt cũng không khuất phục, cứng rắn chịu đựng hình phạt tàn khốc mà không cầu xin tha thứ nửa câu. 

Lý Dục Thần không tin Thái Vĩ Dân sẽ trung thành hoặc có tình cảm với chính mình như vậy, chỉ có thể nói, ánh mắt và quyết đoán của người này tuyệt đối không phải hạng tầm thường, là một tài năng có thể đào tạo. Trước kia đi theo sau Lâm Thiếu Hằng lăn lộn, mở trường đấu chó tại thành phố Hoà thật sự là nhân tài không được trọng dụng. 

"Anh Thái, anh yên tâm, anh cũng giống như anh Mã Sơn, tôi nhất định sẽ báo thù cho hai người. Người từng tổn thương hai người, không một ai chạy được!" 

Thái Vĩ Dân suýt chút nữa chảy hai hàng nước mắt. 

Lần này gã ta thật sự cược một trận lớn. Gã ta từng cho rằng mình chắc chắn phải chết rồi, nhưng gã ta vẫn cắn răng kiên trì. 

Bây giờ, gã ta có cảm giác cuộc đời sang trang mới. 

Khi thấy Lý Dục Thần, gã ta biết mình đặt cược đúng. 

Lần này chưa chắc có thể trở thành thân tín của cậu Lý, nhưng ít nhất có thể được cậu Lý trọng dụng. 

Thái Vĩ Dân tin tưởng, chỉ cần cho gã ta cơ hội, trong quá trình nhà họ Lý Thủ đô sống dậy, gã ta nhất định sẽ trở thành nhân vật hết sức quan trọng. 

Lý Dục Thần dùng thời gian nhanh nhất sắp xếp xong xuôi chuyện trong nhà, sau đó nhấc kiếm đi lên phía bắc, lần nữa bước lên đất đai vùng Giang Đông. 

Anh đến nhà họ Phan thành phố Long trước. 

Người nhà họ Phan không hề biết tai hoạ sắp xảy ra. 

Mã Sơn và Thái Vĩ Dân được cứu đi, Nghê Cường chết ở nhà họ Phan, những việc này khiến nhà họ Phan rối loạn một hồi. 

Nhưng nghe nói Nghê Hoài Kỳ không trách tội xuống, chỉ phái người mang thi thể Nghê Cường trở về. 

Người nhà họ Phan thở phào nhẹ nhõm. 

Bọn họ cho rằng có chỗ dựa Tông Sư, cửa ải này xem như qua. 

Về phần hung thủ giết chết gia chủ Phan Phượng Niên, sớm muộn gì cũng sẽ đền tội. Ai có thể đối địch với toàn bộ hiệp hội võ đạo Hoa Đông chứ? 

Chẳng phải ngay cả Từ Thông và Trần Định Bang cũng xám xịt đi rồi sao? 

Người nhà họ Phan bắt đầu xử lý lễ tang của Phan Phượng Niên. 

Trên tường và trên cửa treo đầy cờ trắng, trong viện đầy vòng tròn được vẽ bằng sơn, mọi người mặc đồ tang. 

Thi thể Phan Phượng Niên nằm trên linh sàng, quan tài tơ vàng gỗ lim được bày một bên. 

Người trong nhà đã giúp ông ta thay áo liệm. 

Bởi vì không phải thọ hết chết già nên tang lễ đơn giản, người thân đến bái biệt đầy đủ liền chuẩn bị nhập liệm. 

Đúng lúc này, không biết một đám mây đến bay tới từ nơi nào, dừng lại trên không trung nhà họ Phan. 

Bầu trời trong xanh lập tức trở nên âm u 

Có người ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt chợt lộ ra vẻ hoảng sợ, chỉ vào bầu trời run giọng nói: "Đó... Đó là cái gì?" 

Mọi người ngẩng đầu nhìn theo ngón tay của người đó, chỉ thấy bên trong đám mây đen kia có một thanh bảo kiếm khổng lồ màu đen đang nằm ngang. 

Ánh sáng đen chảy xuôi trên thân kiếm, như thể dầu đen sắp sửa nhỏ xuống. 

Sát ý bao phủ toàn bộ khu nhà họ Phan. 

Người nhà họ Phan hoảng sợ nhìn. 

Không khí dường như đông cứng lại, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. 

Không biết là ai hô lên tiếng đầu tiên: "Chạy mau!" 

Người nhà họ Phan đều hoảng sợ chạy mất. Có người chạy về phía cổng lớn, có người chạy vào trong phòng. 

Lúc này, mưa kiếm màu đen rơi xuống từ trong mây đen. 

Có người bị chém thành hai nửa từ trên đỉnh đầu xuống, có người bị chém ngang lưng. 

Trong nháy mắt, tiếng kêu rên vang vọng. 

Chớp mắt tiếp theo, tiếng kêu rên biến mất. 

Mưa kiếm im ắng, hạ một hồi liền ngừng. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!