Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (FULL)

Chương 626: Đón tết

 

             Đã mấy năm thành phố Hoà đã không có tuyết rơi lớn như vậy rồi.  

             “Tuyết rơi báo hiệu một năm bội thu!”  

             Nhìn một mảng trắng xóa, Lâm Thượng Nghĩa ngồi trên xe lăn thoải mái thở ra một hơi.  

             Để lại một làn sương màu trắng trong không khí, rồi nhanh chóng tiêu tan.  

             Lý Dục Thần không có cảm giác gì với tuyết lớn. So với tuyết trên núi Côn Luân, chút tuyết này cũng không là gì.  

             Chỉ là người ở đây dường như có tình cảm đặc biệt với tuyết, cho dù lạnh giá đến mức nào, tuyết dày đóng băng trên đường khó đi thế nào, mọi người vẫn thích.  

             Trong không khí thanh lạnh, còn thêm chút tình cảm và hơi người, dường như tuyết càng rơi, thì càng có hương vị nhân gian.  

             So sánh ra, tuy tuyết ở Côn Luân rất lớn, rất dày, nhưng lại lạnh lẽo, vô tình.  

             Lý Dục Thần không nói rõ được mình thích ở đâu hơn.  

             Nhưng thấy Lâm Thượng Nghĩa vui như vậy, tâm trạng của anh cũng vui vẻ.  

             Lâm Mộng Đình đẩy xe lăn, Lý Dục Thần và cô cùng sánh vai.  

             Giờ đây họ đã là vợ chồng chưa cưới chính thức, cũng trở thành một giai thoại của giới thượng lưu Nam Giang.  

             Lâm Thượng Nghĩa nghe tiếng bước chân hai người sánh vai hòa thuận phía sau, trong lòng vui mừng, mới có cảm khái “tuyết rơi báo hiệu một năm bội thu”.  

             Trên thực tế, đối với nhà họ Lâm, năm nay thực sự có thể coi là một năm bội thu.  

             Nhà họ Viên đã sập đổ,  nhà họ Lâm phản kích từ trong đường cùng, đứng lên lần nữa. Vừa khởi dậy, đã chen vào trong đội ngũ hào môn đẳng cấp Nam Giang.  

             Những người đến nhà họ Viên thăm hỏi, bàn chuyện làm ăn, nhận họ nhận hàng, làm mai làm mối, từ sau khi đại hội võ lâm kết thúc, cũng chưa từng dừng lại, cho đến cuối năm nay.  

             Hôm nay đã là ba mươi tết rồi, buổi sáng còn có người đến tặng quà. Cho đến buổi chiều mới yên tĩnh một chút.  

             Lý Dục Thần vốn muốn đón tết ở Ngô Đồng Cư, vì bên đó cũng có không ít người.  

             Nhưng anh biết, đây là năm cuối cùng của Lâm Thượng Nghĩa, chắc chắn Lâm Mộng Đình muốn ở bên ông cụ, anh và Mộng Đình đã đính hôn, đương nhiên cũng phải ở cùng.  

             Thế nên anh bàn bạc với Mộng Đình, rồi lại hỏi ý kiến của bố mẹ vợ tương lai, dứt khoát đón những người ở Ngô Đông Cư và quán Giang Hồ đến nhà họ Lâm đón tết.  

             Dù sao nhà họ Lâm cũng rộng lớn, có thêm nhiều người thì vẫn đủ chỗ.  

             Nghiêm Tuệ Mẫn nói, đông người mới náo nhiệt vui vẻ, mới giống năm mới bội thu.  

             Cho nên bà ta dứt khoát gọi cả người của nhà họ Nghiêm đến.  

             Chủ yếu là nhà họ Nghiêm đã trải qua chuyện lần trước, còn rất ít người, chỉ còn lại nhà ông cụ Nghiêm và Nghiêm Cẩn.  

             Vào buổi tối mùng hai mươi chín tết, Lý Dục Thần cho Lâm Thượng Nghĩa uống mấy viên thuốc đặc biệt.  

             Lâm Thượng Nghĩa vốn đã nằm giường không dậy nổi, khí sắc bỗng tốt hơn, cười vui vẻ xuống giường. Ông cụ muốn tự mình đi lại, nhưng Lý Dục Thần khuyên nhủ và với thái độ kiên quyết của Lâm Mộng Đình, ông cụ mới ngồi xuống xe lăn.  

             Xe lăn đi qua vườn hoa, đi vào biệt thự lớn chính giữa. Mọi người đều tập trung ở đây, lần lượt chúc mừng năm mới với Lâm Thượng Nghĩa.  

             Lâm Thượng Nghĩa cười vui vẻ, lấy ra lì xì đã chuẩn bị trước, phát cho từng tiểu bối.  

             Hôm nay người mệt nhất là đầu bếp nhà họ Lâm, sử dụng hết hai mươi phần công lực, làm mấy bàn ăn lớn, giống như bày tiệc vậy.  

             Trên bàn chính, Lâm Thượng Nghĩa ngôi ở chính giữa.  

             Ngồi bên cạnh ông cụ là ông cụ Nghiêm, một bên khác để trống, nhưng lại rót đầy chén rượu.  

             Đó là dành cho Lâm Thiền Minh.  

             Mỗi một lần Lâm Thượng Nghĩa uống một chén, sẽ đổ chén rượu bên cạnh xuống đất, sau đó lại rót đầy. Vào buổi tối ngày mùng tám tết, Lâm Thượng Nghĩa qua đời.  

             Ông cụ đi rất thanh thản.  

             Khuôn mặt vẫn mỉm cười, bàn tay già nua xòe ra, đôi mắt nhìn sang Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình.  

             Lâm Mộng Đình đặt tay của mình lên lòng bàn tay của ông nội, rồi cầm tay của Lý Dục Thần qua, cũng đặt lên trên.  

             Ba bàn tay nắm vào nhau.  

             Lâm Thượng Nghĩa mãi mãi nhắm mắt.  

             Khoảnh khắc đó, Lý Dục Thần nhớ đến ông nội của mình.  

             Nhưng hình ảnh của ông nội bỗng mơ hồ, thậm chí anh không phân rõ được, mình đang nhớ đến Lý Hữu Toàn đã nuôi lớn anh, hay là Lý Thiên Sách, ông nội anh.  

             Theo di ngôn trước khi chết của Lâm Thượng Nghĩa, bài vị của ông cụ để trong từ đường nhà họ Lâm, tro xương lại không cho vào mộ tổ, mà chôn bên hồ Linh Sơn, ở cùng với Lý Hữu Toàn, cũng giống như Lý Hữu Toàn, không lập bia mộ.  

             Cuối cùng hai ông cụ được gặp nhau, không cần dùng bia khắc chữ để nói rõ thân phận.  

             Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình dập đầu ba cái trước mộ.  

             Khoảnh khắc đó, bán tiên đã trải qua lôi kiếp rơi một giọi nước mắt.  

             Giọt nước mắt rơi xuống đất, cùng với nước của hồ Linh Sơn làm mảnh đất này màu mỡ.  

             Nhiều năm sau, ở chỗ đó có một cây bách mọc ra tươi xanh, cành lá xum xuê vươn thẳng lên mây xanh.   

             …  

             Nhà họ Viên sập đổ, người được lợi lớn nhất là tập đoàn Kinh Lý.  

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!