Chương 574: Đồ ngốc
Lý Dục Thần đi đến trước vị trí ngồi của nhà họ Lâm.
Đinh Hương buông cánh tay của anh ra, cười hi hi nói với Lâm Mộng Đình: “Chị Mộng Đình, em giao anh Dục Thần cho chị đấy!”
Lý Dục Thần lên trước một bước, lấy ra một chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn trông có vẻ rất bình thường, chỉ là một chiếc nhẫn bạc cũ nạm ngọc. Nhẫn bằng ngọc cũ, không sáng, thậm chí còn hơi đen. Trên mặt nhẫn nạm một viên ngọc long lanh trong suốt nho nhỏ.
Lý Dục Thần không quỳ xuống cầu hôn như phương tây hiện đại, chỉ mỉm cười nói: “Mộng Đình, đồng ý đeo chiếc nhẫn này của anh không?”
Lâm Mộng Đình vẫn luôn cố gắng kiềm chế sự xúc động trong lòng, tất cả lo lắng, ấm ức, buồn tủi, đau lòng trong những ngày này đều bùng phát vào lúc này, nước mắt trào ra.
Cô không biết rằng chiếc nhẫn không nổi bật này là một món pháp bảo không gian, bên trong có một không gian nhỏ.
Cô vốn không bận tâm giá trị của chiếc nhẫn, chỉ muốn lúc này Lý Dục Thần đeo lên cho mình, cho dù là nhẫn làm bằng cỏ, thì cũng là thứ quý giá nhất trên đời.
Không có lời ngọt ngào cầu hôn, chỉ một câu nói này đã đủ rồi.
“Em đồng ý!”, Lâm Mộng Đình nghẹn ngào nói.
Lý Dục Thần đeo chiếc nhẫn lên tay Lâm Mộng Đình.
Lúc đeo lên tay rất rộng, nhưng Lâm Mộng Đình cảm thấy rõ ràng, chiếc nhẫn dường như vật sống, tự động thu nhỏ lại trên ngón tay của cô.
Vòng nhẫn áp sát chặt vào da thịt, nhưng không gây khó chịu, ngược lại có một cảm giác dịu dàng thân mật, cứ như vừa sinh ra nó đã ở trên tay cô vậy.
Cô lau nước mắt, trong lòng tràn ngập niềm vui, lại có chút không biết phải làm gì, không biết sau đó phải nói gì, phải làm gì. Chỉ đành đợi hành động tiếp theo của Lý Dục Thần.
Nhưng Lý Dục Thần sau khi đeo nhẫn lên tay Lâm Mộng Đình, cũng không biết bước tiếp theo phải làm gì.
Việc này khiến cho mẹ vợ Nghiêm Tuệ Mẫn bên cạnh sốt ruột muốn chết.
Bà ta đi đến, nhẹ nhàng đẩy Lâm Mộng Đình một cái.
Cơ thể Lâm Mộng Đình vốn mềm yếu, soạt một cái, nhào vào lòng Lý Dục Thần.
Trong lòng Nghiêm Tuệ Mẫn thầm nóng ruột tự nhủ: Mau hôn đi! Mau hôn nó đi! Ôi trời, tên ngốc này, làm mình nóng ruột muốn chết!
Bà ta hận không thể đích thân lên…
Đúng lúc này, trong đám đông đối diện có người cười lạnh lùng:
“Ha ha, thế gia thủ đô gì chứ, cậu ấm thần bí gì chứ, thì ra là một vở kịch vụng về tự đạo tự diễn của nhà họ Lâm thôi!”
Người nói câu này chính là Lưu Vinh Thành, chủ tịch của tập đoàn Vinh Thành.
Vừa nãy Lưu Vinh Thành còn đang lo lắng sợ hãi vì con gái đắc tội với cậu Lý, bỗng phát hiện cậu Lý thủ đô này chẳng qua chỉ là con rể ở rể của nhà họ Lâm, lập tức cảm thấy nực cười.
Ông ta cũng từng nghe nói về Lý Dục Thần, nghe nói võ công rất giỏi, rất biết gây chuyện, đã đắc tội với mấy gia tộc lớn.
Quan trọng nhất là, tên nhóc này xuất thân bình thường, nghe nói là kẻ nhặt phế liệu, được Lâm Thượng Nghĩa nhìn trúng mới định hôn ước.
Vậy thì rất hiển nhiên, vở kịch này, chính là người nhà họ Lâm tự đạo tự diễn.
Mục đích là muốn Lý Dục Thần thành con cháu đời sau của nhà họ Lý ở thủ đô, khiến người ta nghĩ nhà họ Lâm đã có chỗ dựa mới, đảo ngược tình hình lụi bại hiện tại.
Nhưng theo Lưu Vinh Thành thấy đây đúng là trò cười!
Một nhà họ Lý ở thủ đô thì có thể khiến nhà họ Lâm thoát khỏi cái chết? Thì có thể khiến nhà họ Viên tha cho nhà họ Lâm?
Lưu Vinh Thành đứng ra nói, không chỉ vì trong lòng có tự tin, mà còn muốn thể hiện trước mặt Viên Thọ Sơn.
“Con gái à, vừa nãy con làm rất đúng, nên phế bỏ cậu ta!”
Lưu Hiểu Tinh cũng bình tĩnh lại từ trong chấn kinh. Nghĩ đến chuyện xảy ra trên bờ hồ vừa nãy, thì tức không để đâu cho hết.
“Con nói mà, kẻ này làm sao có thể là cậu Lý thủ đô! Các vị, mọi người không biết phải không, vừa nãy ở bên hồ tôi đụng phải người này, thậm thà thậm thụt, vừa nhìn là biết không phải người tốt. Anh ta thấy tôi xinh đẹp, còn muốn vô lễ với tôi, cũng may tôi đưa theo vệ sĩ!”
Lời này khiến toàn hội trường xôn xao.
“Thì ra là người như vậy ư!”
“Đúng thế, cũng thật không biết xấu hổ, còn muốn mạo nhận cậu ấm thế gia thủ đô!”
“Tưởng rằng giở trò che mắt người khác, thì có thể lừa được mọi người, đúng là mơ tưởng hão huyền!”
“Ha ha ha, nhà họ Lâm cũng thật nực cười, tìm một con rể ở rể nhặt phế liệu mạo nhận cậu ấm thủ đô, còn giữa đường vô lễ với thiên kim của chủ tịch Lưu, diễn hỏng cả vở kịch rồi!”
…
Mọi người anh một câu tôi một câu, ban đầu còn chỉ là chế nhạo, sau đó biến thành các kiểu tấn công độc ác.
Đinh Hương nghe mà nổi giận, lớn tiếng nói: “Các người ăn nói linh tinh, anh Dục Thần không phải loại người đó!”
Cô ấy không nói còn tốt, cô ấy vừa nói, bên đó lập tức có người chỉ vào cô ấy nói: “Cô ta tên Đinh Hương, là đồng bọn với tên họ Lý kia, hồi nhỏ cũng đi nhặt phế liệu. Bây giờ học ở đại học Nam Giang, bạn học với Lâm Mộng Đình”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!