Chương 498: Châm pháp Ngũ Ương
Lý Dục Thần quay đầu nhìn bà ta một cái, nói: “Tạ Ngũ Ương truyền châm pháp Ngũ Ương cho các người, có từng nói đến lai lịch của châm pháp Ngũ Ương không?”
Tạ bà bà ngẩn người, không biết tại sao Lý Dục Thần lại hỏi việc này, lắc đầu nói: “Không có”.
Lý Dục Thần nói: “Tôi từng nghe nói đến Tạ Ngũ Ương. Côn Luân có rất nhiều tán tu, người có cái tên có thể để lại ấn tượng trong đầu tôi, có lẽ tu vi không kém, không biết tại sao lại đánh mất cả động phủ tu hành. Châm pháp Ngũ Ương, có lẽ bắt nguồn từ ‘Mặc Tử Chẩm Trung Ngũ Hành Ký’, Mặc gia giỏi kiếm, đặc biệt là vi kiếm, thích hợp dùng ám sát. Thuật pháp ngũ hành vi kiếm, là do Mặc Tử sáng tạo ra”.
“Cái gì?”, Tạ bà bà kinh ngạc.
Những lời Lý Dục Thần vừa nói, có quá nhiều thông tin.
Đạo pháp Ngũ Ương bắt nguồn từ ‘Mặc Tử Chẩm Trung Ngũ Hành Ký’, nói như vậy, Bách Hoa Cốc lại là truyền nhân Mặc gia?
Nghe giọng điệu của Lý Dục Thần, lại biết rất nhiền tán tu Côn Luân, thậm chí dường như quen biết vậy, vậy cậu ta là ai?
Tạ bà bà định thần lại từ trong chấn kinh, bỗng nghe Lý Dục Thần lại nói:
“Thuật pháp ngũ hành vi kiếm là lấy kiếm khí hóa ngũ hành, ngũ hành sinh khắc, biến hóa vô cùng, kiếm khí vừa ra, biến thành kiếm trận. Lại vì nó quá nhỏ, có thể tàng hình, vì vậy thần long thấy đầu không thấy đuôi. Tôi chỉ thể hiện một lượt, các người nhìn cho kỹ!”
Nói xong, liên tục bắn ra châm ngũ hành trong tay, bốn mươi chín cây châm, hóa thành bốn mươi chín đường kiếm quang, đâm phá chướng khí dày đặc.
Những chỗ kiếm quang bay qua, chướng khí dường như được ánh mặt trời nóng rực thiêu cháy, sôi sục, cuồn cuộn dâng trào, hóa thành khí trong veo rồi biến mất.
Để lại bốn mươi chín đường kiếm trong suốt trong không trung, dường như bốn mươi chín đường thắt lưng thủy tinh trong suốt vờn quanh giữa núi tràn ngập khí sương.
Những người có mặt đều ngẩn người.
Đặc biệt là các cô gái của Bách Hoa Cốc.
Họ cũng dùng châm, nhưng so với châm của Lý Dục Thần, lại khác biệt như súng cao su của trẻ con với đạn tên lửa trên chiến trường.
Kiếm quang vờn quanh giữa núi bay múa lên xuống, bốn mươi chín đường kiếm quang, trông có vẻ như không có trật tự, thực tế lại sắp đặt rất thú vị.
“Kẻ nào dám xông vào Âm Sơn?”
Trên núi truyền đến tiếng quát.
Trong rừng cây rậm rạp, có rất nhiều hào quang đủ màu sắc bay ra, đối phó với kiếm khí của Lý Dục Thần phóng ra.
Tuy nhiên, những hào quang đó vừa đụng vào kiếm quang ngũ hành, lập tức vỡ vụn, giống như pháo hoa.
Từng đợt pháo hoa liên tiếp, còn náo nhiệt hơn đón năm mới.
Lam Điền nhìn mà si mê.
Trước nay cô bé chưa từng thấy cảnh đẹp như vậy.
Các nữ đệ tử của Bách Hoa Cốc cũng gần giống như Lam Điền, đâu có cô gái nào không thích cái đẹp chứ?
Chỉ có sắc mặt Tạ bà bà nghiêm trọng, nhìn chằm chằm kiếm quang trong không trung, cảm nhận sức mạnh kiếm khí xé rách không gian, quan sát mối quan hệ ngũ hành giữa từng đường kiếm, nhớ đến lời của Lý Dục Thần.
Ngũ hành sinh khắc, kiếm xuất thành trận!
Đây mới là châm pháp Ngũ Ương, không, là kiếm pháp ngũ hành.
Tạ bà bà kích động, không dám lơ là, chỉ sợ lỡ mất một chi tiết nhỏ nào đó.
Bà ta biết, Lý Dục Thần nói chỉ thể hiện một lần, thì chắc chắn chỉ có một lần.
Cũng không có phái Âm Sơn thứ hai cho anh cơ hội thể hiện nữa rồi.
Kiếm quang càng lúc càng nhanh, càng lúc càng dày đặc.
Khói lửa trên núi càng lúc càng ít, khí sương cũng gần bị loại bỏ hết, khắp núi đều là không khí tươi mới trong lành, phóng mắt nhìn, một vùng trong vắt, có thể nhìn thấy tuyết trắng trên đỉnh núi.
Đúng lúc này, một đường ánh sáng đen trên núi nhanh chóng bay lên, một giọng nói âm u vang lên:
“Cuồng đồ to gan, dám xâm phạm Âm Sơn, chịu chết đi!”
“Là Tông Dụng Thế!”, Tạ bà bà kinh hãi kêu lên.
Lý Dục Thần hô một tiếng: “Đến hay lắm!”
Rồi anh ném cây châm cuối cùng trong tay ra.
Châm hóa thành kiếm quang, bay thẳng về hướng ánh sáng đen dâng lên trên núi.
Cùng với đường kiếm quang này bay lên, kiếm quang khác trên núi cũng bắt đầu tập trung về phía nó, vừa lại gần, đã nhập vào trong, dường như bị hút vào vậy.
Bốn mươi chín đường kiếm quang hội tụ, hợp thành một thanh kiếm khổng lồ, phóng ra hào quang chói mắt.
Kiếm khổng lồ và ánh sáng đen đụng vào nhau.
Khí thế không giảm, mang theo ánh sáng đen tiếp tục bay xiên xuống phía dưới, đâm mạnh vào trong núi.
Ầm!
Âm Sơn rộng lớn rung lên vì nó.
Đỉnh núi truyền đến tiếng ầm ầm.
“Không hay rồi”, Tạ bà bà kinh hãi nói: “Sắp có tuyết lở rồi, mau chạy đi!”
Bà ta vừa dứt lời, thân núi lại rung lên.
Kiếm khổng lồ xuyên núi bay ra, xông vút lên trời, lại phân ra thành năm mươi đường kiếm quang trong không trung.
Một đường kiếm trong đó nhanh chóng về đến trong tay Lý Dục Thần, hóa thành kim quang, bao bọc tất cả mọi người đưa họ bay lên.
Mọi người chỉ cảm thấy nhẹ tênh, mềm mềm, giống như ngồi trên đám mây.
Trong chớp mắt, đáp xuống một ngọn núi khác gần đó.
Đứng trên đỉnh núi, có thể nhìn rõ toàn diện Âm Sơn không có sương dày bao phủ.
Tiếng ầm ầm càng lúc càng lớn, tuyết trên Âm Sơn bắt đầu sạt xuống, giống như thác nước, trút xuống dưới núi.
Bốn mươi chín đường kim quang đó lại vút trên trời, đâm phá bầu trời, kết thành một kiếm trận ngũ mang trong không trung cao cao.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!