Chương 355: Ánh bình minh
Hồi lâu họ mới định thần lại, dìu Viên Thiên Lãng và Viên Thế Kiệt vào trong biệt thự.
Người của nhà họ Viên đi mời Hồ Sư Ước cũng quay về.
Dù sao cũng là một trong ba gia tộc lớn của Tiền Đường, đương nhiên Hồ Sư Ước cũng phải nể mặt, nghe nói sự việc cấp bách, nên đích thân đến.
Tuy Viên Thiên Lãng bị thương nghiêm trọng, nhưng cũng không đáng ngại, chỉ là kinh mạch tổn thương, võ công tụt một cảnh giới, muốn đột phá tông sư, có lẽ đời này cũng khó.
Nhưng vừa bắt mạch cho Viên Thế Kiệt xong, Hồ Sư Ước lại lắc đầu liên tiếp.
“Ông Viên, không giấu ông, cậu Thế Kiệt tam hồn bị tổn thương, bên trong đều bị thương, khí âm tà ăn sâu vào xương cốt, bệnh này, tôi cũng lực bất tòng tâm”.
Viên Nãi Minh kinh ngạc nói: “Ông Hồ, ông là quốc y Tiền Đường, thánh thủ Hạnh Lâm, ông nhất định có cách”.
Viên Thọ Sơn thở dài nói: “Ông Hồ, ông cũng không chữa được, xem ra Thế Kiệt phải chịu kiếp nạn này rồi”.
Hồ Sư Ước nói: “Cũng chưa chắc, tôi không thể chữa được, không có nghĩa là người khác không thể chữa được. Tôi giới thiệu một người cho các ông, theo tôi thấy, Hoa Hạ hiện nay, ít nhất ở trong tỉnh Nam Giang, người có thể cứu được cậu Thế Kiệt, cũng chỉ có người này. Nhưng, cậu ta chịu đến hay không, tôi không dám đảm bảo, chỉ có thê xem duyên phận của các ông”.
“Ồ?”, Viên Nãi Minh và Viên Thọ Sơn cùng vui mừng: “Trên thế gian này lại có thần y như vậy, ông Hồ mau nói là ai đi? Chúng tôi đi mời ngay!”
“Cậu ta tên là Lý Dục Thần”.
“Sao lại như vậy?”
Viên Thọ Sơn và Viên Nãi Minh trợn mắt há hốc miệng.
Nhưng thánh thủ Hạnh Lâm Hồ Sư Ước có uy vọng thế nào trong ngành y, ông ta cũng nói như vậy, đương nhiên không phải là giả.
“Bố, phải làm thế nào?”
Sau khi tiễn Hồ Sư Ước đi, Viên Nãi Minh lo lắng hỏi.
Viên Thọ Sơn mềm nhũn trên ghế, cau chặt mày, hai mắt đờ đẫn nhìn trần nhà.
“Có câu mời thần dễ tiễn thần khó, nhưng thần đã tiến đi, muốn mời lại, sợ rằng càng khó!”
“Nhưng Thế Kiệt phải làm thế nào? Chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn nó…”
Viên Nãi Minh đau lòng, không nhịn được nói tiếp.
“Con cũng không thể bảo bố đến nhà họ Lâm quỳ trước tên nhóc đó chứ?”, Viên Thọ Sơn đột nhiên nổi giận nói: “Người là do con đuổi đi, muốn đi thì con tự đi đi!”
Viên Nãi Minh tự biết đó là chuyện không thể.
Nhà họ Viên và nhà họ Lâm đang khai chiến, nếu lúc này đến nhà họ Lâm cầu xin, thì trận chiến thương trường phải đánh thế nào?
Huống hồ, cho dù quỳ trước người ta, người ta cũng chưa chắc chịu đến.
Thấy bố nổi giận, Viên Nãi Minh cúi đầu, không dám nói gì.
“Được rồi”, Viên Thọ Sơn thở dài một tiếng: “Con tập trung toàn bộ tinh thần vào kinh doanh, bắt đầu từ ngày mai, điều động toàn bộ vốn và lực lượng, không cần phải thận trọng, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất, đánh sập nhà họ Lâm. Chỉ có đánh sập nhà họ Lâm, chúng ta mới có cơ hội đàm phán, lúc đó, không phải là chúng ta đi cầu xin cậu ta chữa bệnh cho Thế Kiệt, thì là cậu ta đến cầu xin chúng ta”.
Viên Nãi Minh gật đầu: “Bố yên tâm, cậu ta muốn so cao thấp với chúng ta trên thương trường, đúng là si tâm vọng tưởng”.
Bỗng vẫn lo lắng nói: “Nhưng bố à, sức khỏe của Thế Kiệt có thể trụ được không?”
“Cho nên phải nhanh lên!”, Viên Thọ Sơn nói: “Ngoài ra, bố đến Long Hổ Sơn một chuyến, bố dày mặt đi cầu xin Trương Thiên Sư”.
Viên Nãi Minh vui mừng nói: “Vậy thì tốt quá, nếu Trương Thiên Sư chịu xuống núi, Thế Kiệt được cứu rồi, không chừng còn có thể trong họa được phúc, gia nhập Thiên Sư Môn”.
…
Sau khi Lý Dục Thần rời khỏi nhà họ Viên, không lập tức đi tìm Mã Sơn.
Anh biết, Trương Diễm Diễm bị tổn thương tâm hồn quá nặng, rất khó hồi phục, để Mã Sơn ở bên cô ta một lúc đi.
Lúc này đã quá nửa đêm.
Anh thong thả đi dạo trên phố vào nửa đêm.
Hôm nay đã xảy ra quá nhiều việc, từ Thái Dương Thánh Giáo đến ma đạo xuất hiện, rồi đến võ hồn tông sư của Hà Trường Xuân.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!