Chương 321: Lạnh nhạt
Họ nói như vậy, đương nhiên những người khác không tiện bỏ về, chỉ đành miễn cưỡng tươi cười, cùng Từ Hiểu Bắc hoàn thành hoạt động đón tân sinh viên.
Lý Dục Thần nói: “Ông Từ, hoạt động của trường họ, mấy người không có văn hóa chúng ta cũng không tham gia nữa nhỉ”.
“Đúng thế, đúng thế, ha ha ha…”, Từ Thông xoa đầu cười ha ha, hỏi thăm dò: “Vậy chúng ta tìm chỗ uống trà đi?”
“Được”, Lý Dục Thần nói, sau đó nhìn sang Quan Nhã Lệ: “Bà chủ Quan, chúng tôi không bỏ gần tìm xa nữa, bà sắp xếp một chỗ cho chúng tôi đi”.
Đương nhiên Quan Nhã Lệ sẽ không bỏ qua cơ hội này, Lý Dục Thần không nói, bà ta cũng sẽ sắp xếp phòng bao tốt nhất.
“Hai vị, đi theo tôi”.
Quan Nhã Lệ cất bước chân uyển chuyển, duyên dáng đi ra.
Đinh Hương và Lâm Mộng Đình không muốn ở lại tham gia tiệc đón tân sinh viên này, dù sao cũng hơi ngại, nhưng Lý Dục Thần và Từ Thông đi uống trà nói chuyện, hai người cũng không tiện đi theo.
Thực ra cũng là ý của Lý Dục Thần, bất luận thế nào, họ cũng phải học ở đây, phải hòa nhập với trường, sau này sẽ phải giao tiếp nhiều với những người này.
Đinh Hương nhìn Lâm Mộng Đình: “Chị Mông Đình…”
Lâm Mộng Đình cũng hiểu ý của Lý Dục Thần, nhếch miệng nói: “Đừng sợ, sau này chúng ta có thể hiên ngang ở trong trường!”
Bèn kéo Đinh Hương đi vào đám đông.
Đinh Hương chỉ thấy Lâm Mộng Đình nói ra lời chính nghĩa như vậy, khác hoàn toàn với khí chất khuê tú của cô, không nhịn được phì cười.
Nhân viên làm việc trong hội sở sớm đã đi vào lôi xác của Chung Thần đi, rồi quét dọn phòng một lượt, làm theo lời dặn của Quan Nhã Lệ, đổi rượu và hoa quả điểm tâm mới.
Bầu không khí sôi động như mới, mọi người cũng đi ra khỏi chấn kinh, dường như vừa nãy chỉ là trải qua giấc mộng.
Có điều khác là thái độ của mọi người với Lâm Mộng Đình và Đinh Hương, không những khách sáo, mà còn xu nịnh.
Những người trước đó đắc tội với Lâm Mộng Đình, lúc này hận không thể tìm lỗ lẻ nào chui xuống, những người có quan hệ khá tốt với Lâm Mộng Đình, hoặc giữ thế trung lập, trong lòng thấy may mắn.
Thế là hai người họ nghiễm nhiên trở thành nhân vật trung tâm của hội trường, thậm chí còn vượt qua cả Từ Hiểu Bắc
Lúc này Từ Hiểu Bắc mới phát hiện, quả nhiên Lâm Mộng Đình có nhan sắc tuyệt mỹ, không phải hai chữ xinh đẹp có thể hình dung được, quả nhiên không hổ là hoa khôi của trường.
Còn Đinh Hương bên cạnh cô, lại không hề thua kém, như sen hồng và mẫu đơn đua nhau khoe sắc, xinh đẹp khác biệt.
Từ Hiểu Bắc hơi động lòng.
Nhưng gã biết Lâm Mộng Đình và vợ chưa cưới của Lý Dục Thần, cũng không biết chắc quan hệ giữa Lý Dục Thần và Đinh Hương, cũng không dám lỗ mãng.
Cố kìm nén chút đố kỵ nhen lên trong lòng, Từ Hiểu Bắc không nhịn được thở dài.
Quan hệ giữa Vương Văn Tĩnh và Lâm Mộng Đình xấu nhất, vừa nãy còn sỉ nhục Lâm Mộng Đình nhiều nhất, cho nên lúc này bị lạnh nhạt, không ai muốn nói chuyện với cô ta, cứ như trên người cô ta có virut sẽ truyền nhiễm vậy.
Vương Văn Tĩnh cũng hơi hối hận, nhưng việc đã đến nước này, cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể dày mặt đi kính rượu Lâm Mộng Đình và Đinh Hương.
Đinh Hương thật thà đơn thuần, dương nhiên không từ chối, Lâm Mộng Đình lại không dễ nói chuyện như vậy, nói với Vương Văn Tĩnh: “Ly rượu này, cô nên kính Chung Thần, anh ta thay cô chịu tất cả báo ứng, cô phải cảm ơn anh ta tử tế”.
Nói xong liền kéo Đinh Hương đi qua ngang vai Vương Văn Tĩnh, để lại hương gió thơm.