Chương 230: Tặng cổ phần
Anh nhớ rằng Mã Sơn đã từng nhắc tới chuyện Phùng Thiên Minh có cổ phần ở công ty điện ảnh truyền hình, còn không ít nữa.
Lần trước, tên Lưu mặt sẹo đến quán bar của chị Na gây chuyện chính là nhắm vào chú Minh do cổ phần của chú Minh đối với phim trường ảnh hưởng đến ích lợi của mấy ông chủ ngành truyền thông đứng sau lưng Lưu mặt sẹo.
“Chú Lang”, Lý Dục Thần học theo xưng hô của Trần Văn Học gọi Lang Dụ Văn: “Anh tính xử lý cổ phần phim trường thế nào?”
Tim Lang Dụ Văn đập thình thịch, lẽ nào cậu chủ đang giả vờ không rành chuyện kinh doanh ư? Sao nhiều hạng mục tài sản như vậy lại cố tình hỏi cái đó?
Quả thật cổ phần phim trường không dễ xử lý.
Trông nó trị giá năm triệu nhưng thật ra tác dụng không lớn lắm.
Lợi nhuận của phim trường không cao nên hoa hồng được chia cũng có hạn.
Tác dụng của phim trưởng nằm ở chỗ kiểm soát chuỗi sản nghiệp ở giới giải trí, nhưng nghiệp vụ chính của tập đoàn Kinh Lý không nằm ở giới giải trí, vả lại năm triệu cổ phần này cũng khá ít.
“Tôi có biết sơ sơ, cuộc chiến tranh giành quyền khống chế phim trường rất kịch liệt, có mấy ông chủ truyền thông nhằm khống chế lưu lượng thông qua giới giải trí nên quyết tâm đoạt lấy phim trường, nhưng ông hai nhà họ Phùng chiếm phần lớn cổ phần của phim trường nên tôi nghĩ bây giờ là thời cơ tốt nhất để chuyển nhượng cổ phần. Cổ phần trị giá năm triệu ấy tôi chắc rằng mình sẽ bán được giá mười triệu”.
Lang Dụ Văn vô cùng tự tin nói.
Lý Dục Thần suy tư một lát rồi hỏi: “Chú Lang, liệu tôi có thể xử lý khoản này hay không?”
“Tất nhiên là được rồi”, Lang Dụ Văn đáp.
Lý Dục Thần nói: “Tôi muốn chuyển nhượng cổ phần qua cho Phùng Thiên Minh”.
Lang Dụ Văn gật đầu đáp: “Có thể giá bán cho ông hai nhà họ Phùng không bằng mấy ông chủ truyền thông kia nhưng nhà họ Phùng ở thành phố Hòa, nếu có thể tìm được hạng mục khác thì âu cũng là lựa chọn không tồi”.
Lý Dục Thần lắc đầu nói: “Không phải bán mà là tặng”.
Lang Dụ Văn sửng sốt: “Tặng ư?”
“Sao thế, tiếc à?”, Lý Dục Thần cười hỏi.
“Không ạ, quyền sở hữu tài sản đều thuộc về cậu, tôi không tiếc gì cả, chẳng qua là tôi thấy khá khó hiểu thôi”.
“Bởi vì tôi nợ ông ta”.
Lý Dục Thần gọi điện thoại nói chuyện cổ phần phim trường với Phùng Thiên minh.
“Chú Minh, chuyện so tài võ thuật lần trước đã khiến ông tổn thất ít nhiều rồi, chút cổ phần ấy coi như tôi bồi thường cho ông, ông cứ coi đây là tâm ý của tôi”.
Phùng Thiên Minh vô cùng kinh ngạc, ông ta cứ tưởng Lý Dục Thần đang nói giỡn với mình.
“Cậu nói thật sao?”
“Tất nhiên là thật rồi, ngày mai tôi sẽ phái người qua đó để bàn bạc cụ thể”.
Phùng Thiên Minh tin rồi, hứng khởi nói: “Gần đây, băng đảng kia luôn giở trò, không thu mua thì dùng mấy cổ đông nhỏ đối phó tôi. Cậu đã giúp tôi chuyện lớn rồi, đừng coi thường năm triệu này, nó vừa giúp tôi nhiều hơn bọn họ một chút đấy”.
Lý Dục Thần cử Lang Dụ Văn đến gặp Phùng Thiên Minh.
Tặng cổ phần công ty cũng thuộc về nghiệp vụ kinh doanh tất nhiên sẽ do Lang Dụ Văn phụ trách toàn bộ.
Sau khi Lang Dụ Văn trở về đã khen ngợi nước cờ hay của Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần cảm thấy rất kỳ diệu.
Lang Dụ Thần báo cáo lại cho anh về cuộc trò chuyện giữa mình và Phùng Thiên Minh, cả hai rất vui vẻ còn dẫn anh ta đến gặp anh trai ông ta, gia chủ của nhà họ Phùng, Phùng gia chủ Phùng Nguyên Sinh.
Ở nhà họ Phùng, Lang Dụ Văn trình bày đường lối phát triển của tập đoàn Kinh Lý, thuận tiện ký vài hạng mục hợp tác với bọn họ.
Lang Dụ Văn hiểu rõ rằng cho dù là nhà họ Tra hay nhà họ Phùng thì đều vì Lý Dục Thần mới có thể đưa ra nhiều điều kiện hợp tác ưu đãi như vậy.
Còn về phần tài năng kinh doanh của anh ta cũng chỉ có tác dụng dệt hoa trên gấm mà thôi.
Nền tảng của tập đoàn Kinh Lý vẫn luôn là Lý Dục Thần.
Từ khi tập đoàn Kinh Ký lên sàn đến nay mới vài ngày mà đã sở hữu tài sản vài tỷ và nhiều xí nghiệp lớn khác.
Lang Dụ Văn nhìn thấy được một tương lai tươi sáng đang chờ đón họ.
Thậm chí, anh ta còn nghĩ rằng mình không cần phải quay về Giang Đông nữa.
Có lẽ anh ta cứ tiếp tục đi theo cậu chủ Lý, đi từ thành phố Hòa đến Tiền Đường, từ Nam Giang đến thủ đô, từ Hoa Hạ vươn tầm thế giới.