Một tiếng ‘tách’ vang lên, khe khẽ nhưng lại vô cùng rõ ràng.
Hoặc cũng có thể âm thanh đó chỉ là ảo giác.
Tất cả mọi người, ai nấy đều nhìn thấy viên đạn như tan ra trong không khí, ngay sau lưng của Lý Dục Thần.
Khuôn mặt của các võ sĩ tràn ngập sự khiếp sợ.
Quá kinh khủng.
Đối với những cao thủ kia, viên đạn không phải là thứ đáng sợ ở đây. Hầu hết trong số họ đều không sợ đạn của súng lục, thậm chí có người còn có thể điều khiến nó chỉ bằng ý nghĩ.
Nhưng để làm nó biến mất như thế kia thì lại không có ai làm được.
Họ có thể dùng đầu ngón tay nghiền nát viên đạn thành những mảnh nhỏ, thậm chí là thành bụi mịn, nhưng đến cuối cùng thì vẫn sẽ còn sót lại chút gì đó.
Vậy mà bây giờ, viên đạn đã biến mất, là thật sự biến mất, bị xóa sổ hoàn toàn, đến cả phần năng lượng nó mang theo cũng không còn tồn tại.
Lão võ sĩ Tiên Thiên có lẽ là người sốc nhất ở đây. Trong đám người vừa chứng kiến chuyện vừa rồi, có lẽ cũng chỉ có cảnh giới của ông ta may ra mới nhìn được chút manh mối.
“Đây là… tiểu vũ trụ trong truyền thuyết sao?” Lão ta lẩm bẩm.
Theo như lời của Đông Doanh, “tiểu vũ trụ” chính là loại tu hành cao nhất trong truyền thuyết, thường được các nhà họa sĩ truyện tranh manga và các tiểu thuyết gia dùng để chỉ nguồn năng lượng ẩn chứa trong cơ thể con người. Nhưng thực chất, nó lại không phải là một loại năng lượng, mà là một loại cảnh giới, một loại trải nghiệm độc đáo thoát ly hẳn khỏi trói buộc của thế giới hiện thực, đạt đến cảnh giới của bản thân.
Chỉ khi hai thế giới va chạm vào nhau thì mới có thể tạo ra hiện tượng khiến vật chất và năng lượng hoàn toàn bị chôn vùi như thế.
Vị tướng quân đã nổ súng cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng sự kinh ngạc của ông ta lại hoàn toàn khác với các tu sĩ. Ông ta không cảm nhận được sự khủng khiếp của thuật chôn vùi, và vì là người bình thường nên ông ta cũng không thấy được đường bay của viên đạn.
Ông ta kinh ngạc chỉ vì trong phạm vi gần như thế mà mình lại chẳng thể bắn chết kẻ địch. Điều này khiến ông ta hoang mang, xấu hổ, cuối cùng là phẫn nộ.
Vị tướng quân kia hừ lạnh, ngón tay đầy vết chai sạn lại thành thạo bóp cò một lần nữa.
Lão võ sĩ vốn dĩ có thể ngăn ông ta lại, nhưng không biết vì cái uy của tướng quân quá lớn, hay là phát bắn vừa rồi đã đụng đến lòng tự trọng của bọn họ, rốt cuộc ông ta vẫn chỉ đứng đấy, im lặng quan sát.
Pằng, pằng, pằng, pằng, pằng!
Năm tiếng súng liên tiếp vang lên.
Năm viên đạn lao ra khỏi họng súng, xé toạc không gian.
Nhưng đúng lúc này, hai người ở phía trước – Lý Dục Thần và Mitarai Jange lại cùng biến mất.
Không một ai biết họ đã biến mất như thế nào.
Năm viên đạn vút qua nơi vốn là chỗ đứng của hai người, cuối cùng lại ghim vào thanh hồn đao sáng ngời mà uy nghiêm kia.
Sau một loạt tiếng va chạm sắc bén, thanh hồn đao rơi từ trên kệ rơi xuống.
Cả điện Phụng An như chết lặng.
Từ thời Minh Trị tới nay, thanh đao đó là nơi chứa đựng hồn phách của hàng ngàn võ sĩ đã chết, là vật nâng cao sĩ khí của các võ sĩ Đông Doanh, cũng là tín ngưỡng của các võ sĩ khác, giờ đây chỉ còn là một thanh đao nằm lăn lóc trên mặt đất, như đã chết.
Sắc mắt của tướng quân tối sầm, nhưng ngay sau đó ông ta đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường.
Ông ta bước đến, nhặt thanh đao kia lên, đặt nó lên giá đao trên bàn thờ, sau đó xoay người lại, nghiêm túc nói: “Chuyện ngày hôm nay, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài!”
Nói xong, ông ta bước đi, ngẩng cao đầu đi ra ngoài, cứ như một vị tướng quân vừa thắng trận trở về.
Các quân sĩ mặc thường phục trắng đen theo sau ông ta, hàng lối vô cùng chỉnh tề.
Để lại một đám võ sĩ ngơ ngác đứng trong điện Phụng An.
Lão võ sĩ nhìn thanh đao, thở một hơi thật dài. Ông ta biết, thanh đao kia giờ như đã chết, tinh thần võ sĩ đạo mà ông ta thờ phụng bấy lâu nay cũng đã tan biến. Bây giờ ở trên bàn chỉ còn là một thanh quỷ đao để mặc đám khách lợi dụng bất cứ lúc nào.
Lão nhớ tới Mitarai Jange, nhớ tới Ito Josai, đột nhiên ngộ ra.
Có lẽ, mọi thứ đã như vậy từ lâu rồi!
…
Lý Dục Thần và Mitarai Jange lúc này đang đứng trên một bờ biển cách xa sự nhộn nhịp của thành phố lúc nãy.
Trước mắt là biển cả rộng mênh mông vô bờ, hai người họ đứng trên bãi đá ngầm, mặc kệ gió biển thổi vạt áo bay tứ tung.
“Cậu nói thử xem, tận cùng của biển rốt cuộc là thứ gì?” Mitarai Jange hỏi.
“Một đại lục khác.” Lý Dục Thần đáp.
“Vậy sao người ta không ở lại bảo vệ nhà cửa của mình mà lại mặc kệ sóng biển nhấn chìm để mạo hiểm đi sang bờ bên kia?”
Mitarai Jange hỏi xong, bỗng nhiên lại bật cười, nụ cười hơi ngượng ngùng.
“Thứ lỗi cho sự ngớ ngẩn của tôi, tôi từ nhỏ đã sống ở Edo, đã hơn trăm năm chưa từng ra khỏi đó. Ngoại trừ luyện kiếm thì tôi gần như không quan tâm tới những chuyện khác. Tôi chỉ thắc mắc, rốt cuộc điểm cuối của tu hành là gì? Cũng giống như đại dương kia, từ lục địa này đến lục địa khác.”
“Có lẽ vậy.” Lý Dục Thần nhìn về phía xa xa: “Còn bờ bên kia trông như thế này, phải qua mới biết được.”
Mitarai Jange gật đầu, hỏi: “Vậy thì cậu Lý định đi đâu tiếp theo?”
Lý Dục Thần trầm ngâm một lát, rồi đáp: “Tôi không biết, có lẽ là địa ngục.”
Mitarai Jange khẽ giật mình, nhưng cũng không hỏi gì thêm.
“Ông thì sao?” Lý Dục Thần hỏi.
“Tôi á?” Mitarai Jange mỉm cười: “Tôi không biết. Tôi chưa bao giờ ra khỏi Edo. Thế giới ngoài này quá xa lạ đối với tôi. Có lẽ cũng đã đến lúc phải làm một chuyến. Hoa anh đào ở Edo đã tàn, chẳng còn cảnh đẹp gì khiến tôi lưu luyến nữa rồi.”
“Ông định sang bờ bên kia à?”
“Ồ không, tôi chẳng tin có một thế giới khác ở bên kia. Có thể địa ngục mà cậu nói cũng là một ý hay đấy. Cậu Lý, hy vọng một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại!”
“Được.” Lý Dục Thần gật đầu.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, rồi bóng dáng của họ lóe lên, mỗi người một hướng, biến mất trên mặt biến.
Trời đột nhiên nổi một cơn gió to, sóng lớn ập đến, nhấn chìm bãi đá ngầm nơi họ vừa đứng.
…
Từ Thông tức giận đạp đổ ghế nghỉ ở ngoài phòng bệnh.
“Ai — đã — làm — chuyện này?”
Tiếng rống đầy phẫn nộ của ông ta khiến các bác sĩ và y tá trong viện điều dưỡng tư nhân sợ đến mức không dám ho he gì.
Từ Hiểu Bắc nằm trong phòng bệnh, băng gạc trắng quấn kín cả người, không khác gì một cái xác ướp. Hai chân gã đang bị bó bột, treo lên cao.
Cậu quý tử của mãnh hổ Cô Tô - Từ Thông lại bị người ta đánh thừa sống thiếu chết ngay trên phố.
Những người chứng kiến kể rằng đám người đã đánh gã là những kẻ ngông cuồng kinh khủng. Từ Hiểu Bắc đã bất tỉnh nhân sự rồi mà chúng vẫn còn bẻ gãy nốt hai chân của gã rồi mới nghênh ngang bỏ đi.
Rất rõ ràng, đấy không thể nào là một lũ du côn bình thường được.
Chẳng có đám du côn bình thường nào mà lại chột mắt đến mức đụng vào con trai của Từ Thông cả. Vệ sĩ đi cạnh Từ Hiểu Bắc cũng không phải là người mà mấy tên du côn ất ơ đấu lại được.
“Ông Từ…” Một thuộc hạ run rẩy báo cáo: “Theo như camera an ninh ghi lại thì chúng tôi đã xác định được hung thủ. Toàn bộ anh em đã được phái đi, nhất định sẽ tìm được người.”
“Tôi cho các cậu một ngày. Trong vòng một ngày mà không tìm thấy người thì tất cả chết hết cho tao!”
“Vâng!”
Thuộc hạ kia quay người chạy ra ngoài.
Từ Thông vẫn chưa thể nào nguôi giận, gầm lên: “Chết tiệt!”
Sau đó ông ta rút một điếu thuốc, châm lửa rồi hít một hơi.
Đột nhiên, có một bàn tay nhỏ nhắn vươn đến giật phắt điếu thuốc trong miệng ông ta, dập lửa ngay trên thùng rác.
Từ Thông lại càng giận hơn. Là tên nào to gan dám cướp thuốc lá của ông đây?
Ông ta quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt mềm mại mà nghiêm túc, hai chữ “Chết tiệt” vừa ra đến miệng đã bị ông ta nuốt trở về.
Cô y tá chỉ vào tấm biển cấm hút thuốc trên tường, nói: “Ở đây cấm hút thuốc thưa ông.”
Từ Thông đưa tay lên xoa mặt, hỏi: “Cô gái nhỏ, cô biết tôi là ai không?”
Y tá quay người đẩy xe nhỏ vào trong phòng bệnh: “Ông có là Ngọc Hoàng thì vẫn không được hút thuốc đâu.”
Từ Thông đi theo vào, nhìn y tá thành thạo tháo băng gạc trên người con trai tra, thay thuốc, rồi lại quấn băng gạc mới.
“Các cô làm y tá đối xử với ai cũng dịu dàng và cẩn thận thế này hả?” Ông ta hỏi.
Cô y tá kia không ngẩng đầu lên, đáp: “Cũng tùy từng người thôi. Riêng với những người thích hút thuốc thì không được chu đáo như thế này đâu.”
“Ồ, vậy nếu như cô là mẹ kế của bệnh nhân, cô còn có thể dịu dàng như thế này không?”
“Gì cơ?” Cô y tá ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn Từ Thông: “Ý ông là sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!