Đinh Hương cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, như thể vừa rơi xuống từ độ cao hàng ngàn mét, lộn nhào liên tục trên không trung.
Xung quanh tối đen như mực, cô ấy không biết mình đang ở đâu, thậm chí cô ấy còn không rõ là mình đang ở dưới nước hay trên bờ, tất cả mọi thứ đều rất mơ hồ.
"Triệu Xuyến! Triệu Xuyến!" Cô ấy gọi lớn.
Không có ai trả lời.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Cô ấy đưa hai tay ra quờ quạng khắp nơi, nhưng không chạm được gì cả.
Ơ... mình chết rồi sao?
Cô ấy từng nghe nói về thế giới linh hồn sau khi chết đi, đầu tiên là phải trải qua một khoảng thời gian đen tối và trống rỗng, sau đó mới có thể đi lên đường Hoàng Tuyền, uống bát canh Mạnh Bà tại cầu Nại Hà, quên đi tất cả những chuyện đã qua.
Không hiểu vì sao, cô ấy lại chẳng thấy sợ hãi chút nào.
Thế giới này không làm cho cô ấy thấy ghét, nhưng cũng chẳng có gì để cô ấy phải lưu luyến.
Hình bóng của bố mẹ ngày càng mờ nhạt trong trí nhớ, đối với cô ấy mà nói, Mã Sơn và Lý Dục Thần lại là người thân thiết với cô ấy hơn.
Bọn họ đều đã kết hôn rồi, có vợ đẹp và cả tương lai tốt đẹp phía trước.
Đinh Hương thực lòng mừng cho họ.
Cuộc sống này không còn gì hối tiếc, vậy nên cô ấy cũng không sợ cái chết.
Thậm chí cô ấy còn cảm thấy thích thú và chìm đắm với cảm giác rơi tự do, sự trống rỗng và không có điểm tựa này, như thể được về nhà vậy.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cô ấy cũng nhìn thấy một tia sáng.
Giống như ánh sao lấp lánh ở nơi xa vậy.
Cô ấy đi về phía ánh sáng, lúc đến gần, cô ấy mới phát hiện đó là một ngọn đèn, được treo trên một cây cột khổng lồ.
Cây cột ấy rất cao, không thể nhìn thấy được đỉnh của nó.
Xung quanh và phía trên đều là bóng tối mịt mờ, chỉ có quầng sáng của ngọn đèn giống như một cái lồng.
Mặt đất dưới chân nhuộm lên màu vàng nhạt bóng loáng dưới ánh đèn, không rõ là làm từ chất liệu gì, nhưng chắc chắn đó không phải là bùn đất.
Đinh Hương đi về phía trước, lúc đến bên cạnh ánh đèn thì gặp được một ngọn đèn khác.
Ánh sáng của hai ngọn đèn vừa đủ để giao nhau.
Cô ấy bước vào quầng sáng của ngọn đèn tiếp theo, nhìn thấy nó cũng được treo trên một cây cột khổng lồ.
Cô ấy tiếp tục đi về phía trước, bước qua rất nhiều cây cột, nhìn thấy nhiều ngọn đèn.
Nhưng xung quanh vẫn chỉ là bóng tối mịt mù.
Hình như nơi đây có vô số cây cột khổng lồ, treo đầy những ngọn đèn, nhưng khoảng cách giữa những cây cột chỉ vừa đủ để ánh sáng của mỗi ngọn đèn giao nhau, người đứng bên trong quầng sáng không thể nhìn thấy cây cột khác được.
Đây có phải là đèn dẫn đường trên đường Hoàng Tuyền không?
Đinh Hương rất không hiểu rằng, theo lý mà nói thì con đường dẫn đến cái chết không dài thế này, và cũng không phức tạp đến thế.
Cô ấy véo nhẹ vào má mình, đau nhói.
Có thể dám chắc rằng đây là cơ thể của mình, không phải linh hồn, cũng không phải mơ.
Đây là một không gian thật.
Nhưng dưới đáy hồ Tiền Đường sao lại có một không gian lớn thế này được?
Lý trí nói với cô ấy rằng điều này không thể xảy ra.
Cô ấy dừng lại, nhìn cây cột trước mặt, ngọn đèn treo trên đó phát ra ánh sáng vàng mờ nhạt. Xung quanh và phía trên vẫn chìm trong bóng tối mông lung.
Đinh Hương chạm tay lên cây cột, không rõ nó được làm bằng chất liệu gì, trông rất giống với đá hoa cương.
Cô ấy cào móng tay lên đó thử, rất cứng, nhưng vẫn để lại một vết mờ mờ.
Sau đó cô ấy tiếp tục đi tới phía trước, khi đi đến rìa của quầng sáng, nhìn thấy một ngọn đèn khác.
Cô ấy bước tới gần, hơi lo lắng, nhịp thở cũng dồn dập hơn.
Đến sát cây cột và đứng dưới ngọn đèn đó, cô ấy nhận ra đó là cây cột mà cô ấy vừa để lại dấu móng tay.
Quả nhiên là vậy.
Nơi này chỉ có một cây cột, một ngọn đèn.
Đinh Hương vừa sợ hãi vừa cảm thấy ngạc nhiên.
Không gian này được hình thành như thế nào?
Là ma dấu trong truyền thuyết sao? Hay chỉ là một kết cấu kỳ lạ nào đó?
Mình phải làm sao để thoát khỏi nơi này đây?
Đinh Hương tựa người vào cây cột, bắt đầu nhớ lại những chuyện vừa xảy ra.
Chèo thuyền trên hồ Tiền Đường, đụng ngã một tháp đá, bão lớn, lốc xoáy, rồi một xoáy nước xuất hiện trên mặt hồ, mình bị cuốn vào trong đó và đến được đây.
Trong lúc bị cuốn vào xoáy nước, cô ấy mơ hồ nghe thấy tiếng rồng gầm.
Đinh Hương biết rằng cô ấy đã rơi vào một không gian kết giới nào đó.
Mặc dù suốt năm qua, tu vi của cô ấy không tiến bộ dù chỉ một chút, không có chút chân khí hay pháp lực nào, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy hoàn toàn không đạt được cái gì. Ít nhất, là các giác quan của cô ấy đã trở nên cực kỳ nhạy bén, cô ấy không biết cái này có được xem là thần thức hay không, nhưng cô ấy có thể nhìn thấy những gì mà người bình thường không thể thấy.
Cô ấy cũng học được rất nhiều điều liên quan đến tu luyện, ví như kết giới và bí cảnh này.
Rất có thể dưới lòng hồ Tiền Đường có tồn tại một bí cảnh, trong khoảng khắc ngắn ngủi nó được mở ra ấy, mình đã không may mà rơi vào.
May mắn thay, nơi này vẫn có không khí như bình thường, thậm chí còn có đèn chiếu sáng.
Nghĩ đến ánh sáng, Đinh Hương ngẩng đầu lên nhìn ngọn đèn kia.
Một tia sáng lóe lên trong đầu cô ấy.
Cây cột không thể có vấn đề gì được, chạm tay vào cảm giác nó là vật thật, thậm chí móng tay cũng có thể để lại dấu vết.
Vấn đề nằm ở ngọn đèn.
Cô ấy vẫn luôn ở trong vầng sáng của ngọn đèn, mỗi khi đi đến rìa quầng sáng, cô ấy mới nhìn thấy ngọn đèn tiếp theo. Ranh giới giữa ngọn đèn rõ ràng đến kỳ lạ.
Theo lẽ thường, ánh sáng không nên có ranh giới như vậy.
Đinh Hương giơ tay lên, với về phía ngọn đèn.
Chiếc đèn vốn ở rất cao, nhưng khi cô ấy giơ tay lên, khoảng cách giữa cô ấy và ngọn đèn dường như được gần lại theo ý niệm của cô ấy.
Cô ấy lập tức gỡ ngọn đèn xuống khỏi cây cột.
Một tiếng "ầm" vang lên, cảnh vật trước mắt bỗng nhiên sáng bừng lên, mọi thứ đều rõ ràng trở lại.
Cây cột trước mặt biến mất, cô ấy nhìn thấy ba tháp đá màu trắng, xếp thành hình tam giác.
Ở giữa ba tòa tháp đá đó là một con cự long màu trắng khổng lồ đang cuộn tròn.
...
Lý Dục Thần đứng bên bờ đảo Tiểu Doanh Châu, nhìn về phía Tam Đàm Ấn Nguyệt trên mặt hồ.
Tòa tháp đá bị đụng ngã kia đã trở về như cũ.
Nguyên thần Tiên Thiên của anh đã bị phong ấn, không thể nào kéo được cây cung Tiền Vương.
May mắn thay, Trí Nhẫn đã dùng ngàn năm tu vi để trấn áp con rồng dưới đáy hồ, đồng thời ổn định địa mạch của Tiền Đường.
Lý Dục Thần bắt buộc phải phá hủy kết giới vừa trầy trật khôi phục lại này, anh không thể bỏ mặc Đinh Hương, bằng bất cứ giá nào anh cũng phải tìm Đinh Hương cho bằng được, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
May mà anh còn có la bàn Lục Hư Luân Chuyển.
Pháp khí này không dựa vào pháp lực để vận hành, mà phụ thuộc vào cảnh giới. Pháp lực của anh bị phong ấn, nhưng cảnh giới thì không.
Điều tương tự cũng đúng với La Bàn Kinh anh vừa mới học, Lý Dục Thần không thể lĩnh ngộ được những bí ẩn của nó, ngay cả Trí Nhẫn đã tu hành cả ngàn năm cũng không thể thấu hiểu hoàn toàn.
La Bàn Kinh khác hoàn toàn với những pháp thuật mà Lý Dục Thần từng học, đó là sự khác biệt cơ bản, nó không được dùng để tu luyện, mà chủ yếu là để giác ngộ.
Tu luyện cần phải bước từng bước một, tích lũy dần qua thời gian; Còn giác ngộ là khi cơ duyên đến là có thể ngộ ra ngay.
Lý Dục Thần lấy la bàn Lục Hư Luân Chuyển ra, niệm La Bàn Kinh.
Hư không trước mặt anh thay đổi từng tầng một, ba tháp đá lúc ẩn lúc hiện trong không gian.
Anh quay lại bước vào trong không gian.
Cơ thể anh đột nhiên rơi vào khoảng không, thần thức bám chặt lấy ba tháp đá, đây là dấu hiệu duy nhất, nếu như không giữ chặt, rất có thể là anh sẽ lạc vào một không gian nào đó khác.
Vào giây tiếp theo, anh nhìn thấy một ngọn đèn treo trên một cây cột khổng lồ.
Ánh sáng vàng mờ mờ của ngọn đèn giống như một cái lồng, thế giới bên ngoài cái lồng mờ mịt vô cùng, không thể thấy cái gì.
Lý Dục Thần lập tức nhận ra, ánh sáng này chính là một kết giới.
Anh giơ tay ra bắn một luồng chân khí vào ngọn đèn đang ở phía trên.
chân khí như đá chìm xuống đáy biển, không để lại dấu vết.
Anh lại vung một chưởng lên cây cột khiến cây cột rung lên làm cả không gian chấn động.
Xem ra anh cần phải nhờ đến la bàn Lục Hư Luân Chuyển rồi.
Anh cầm la bàn trong tay, niệm La Bàn Kinh.
Lúc này, anh chợt nghe thấy giọng của Đinh Hương.
"Anh Dục Thần!"
Lý Dục Thần vui mừng khôn xiết, bước một bước vào hư không trước mặt.
Sau đó, anh nhìn thấy Đinh Hương.
Đinh Hương đang đứng ở đó, ánh mắt tràn ngập niềm vui khi nhìn anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!