Từ khi Lý Dục Thần bước chân vào con đường tu hành đến nay, loài yêu thú lớn nhất mà anh từng gặp là Na Già trên sông Mê Kông.
Na Già cao hàng trăm mét, có chín cái đầu, đứng sừng sững giữa sông Mê Kông, nhìn thôi đã vô cùng đáng sợ rồi.
Nhưng thứ đang ở dưới chân anh lúc này dài từ bốn tới năm mươi dặm, bề ngang từ hai tới ba mươi dặm, mà đó mới chỉ là phần nổi trên mặt biển. Không biết toàn bộ cơ thể đang ở dưới nước còn lớn đến mức nào nữa.
Đây không phải một hòn đảo, mà đó là lưng của cổ kình Thái Âm.
Chẳng trách người cá gọi nó là "Đại Địa".
Lúc này, mặt đất rung chuyển, hòn đảo quay cuồng, nước biển dâng trào tạo thành một cơn sóng thần khổng lồ.
Lý Dục Thần và Lục Kính Sơn lập tức bay lên tránh cơn sóng thần.
"Phải ngăn nó lại!" Lục Kính Sơn lo lắng nói: "Nếu để con quái này đến gần, nó sẽ nhấn chìm đảo Cửu Long mất!"
Lý Dục Thần cũng biết tình hình nghiêm trọng, thấy đầu của cổ kình nhìn về hướng tây, nơi đảo Cửu Long tọa lạc.
Nếu để nó tiếp tục tiến tới, không chỉ đảo Cửu Long mà cả vùng duyên hải Hoa Hạ cũng sẽ gánh chịu thảm họa.
Mà vấn đề trước mắt là, sức mạnh của xã hội loài người khó lòng có thể đối phó với con quái vật này.
Hai người đàn ông cầm kiếm đứng trên không trung, chém thẳng kiếm khí xuống dưới.
Kiếm khí chém xuống lưng cổ kình, núi đá vỡ vụn, nhưng đó cũng chỉ là một lớp đá bám cứng trên lưng cổ kình như san hô mà thôi. Cơn giông vừa nãy đã cuốn bớt nó đi rồi, nếu không thì sẽ có rất nhiều sinh vật ở trên đó.
Lý Dục Thần đã dốc hết sức vung kiếm, nhưng kiếm khí hoàn toàn không gây ra bất kỳ tổn thương nào cho cổ kình, mà hình như còn chọc nó nổi giận.
Cổ kình nổi giận, nó trở mình, động tác cũng hung bạo hơn, nó gồng lưng lên tạo thành những con sóng lớn khổng lồ cuộn trào trên mặt biển ở phía xa, cái đuôi của nó đang từ từ nhô ra khỏi mặt nước.
Bởi vì cổ kình có kích thước khổng lồ, tất cả động tác của nó trông rất chậm chạp, cực kỳ chậm, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh kinh hoàng. Mà mấu chốt nằm ở chỗ, không một ai có thể ngăn cản được nó.
Lục Kính Sơn từng thấy cổ kình trở mình và đập đuôi trên biển tạo thành sóng lớn ngoài biển khơi. Một con cá voi xanh bình thường cũng đã có thể làm lật úp một chiếc thuyền đánh cá nhỏ.
Mà con cổ kình này chỉ cần vung đuôi cũng có thể tạo ra sóng thần.
May mà trong phạm vi vài trăm dặm xung quanh đây không có đảo nào có người sinh sống, nếu không hậu quả sẽ rất khó lường.
Cuối cùng thì đuôi của cổ kình cũng trồi lên khỏi mặt nước, nó như một ngọn núi hình quạt khổng lồ nổi trên biển rồi từ từ hạ xuống, động tác uyển chuyển giống như một cô thiếu nữ phe phẩy chiếc quạt trên tay.
Dưới bầu trời đầy sao lấp lánh, chiếc đuôi khổng lồ của nó quật mạnh xuống mặt biển, tạo ra những con sóng cao hàng nghìn mét.
Khung cảnh này vừa kinh khủng vừa mang một vẻ đẹp kỳ ảo.
Lý Dục Thần cảm thấy khó thở, trên người cổ kình như đang tỏa ra một loại uy áp đến từ thần thú xa xưa.
Cảm giác này anh chỉ trải qua duy nhất một lần, đó là khi anh gặp Chân Long trong Hoang Trạch.
Khi đó, anh vừa độ kiếp để bước vào cảnh giới Tiên Thiên. Giờ đây dù đã trải qua ba lần độ kiếp, khi đứng trước sức mạnh nguyên thủy này, anh vẫn cảm thấy bản thân nhỏ bé và bất lực.
Lục Kính Sơn điên cuồng vung kiếm, từng luồng kiếm khí bổ xuống mặt biển, tách nước biển ra, cố tìm kiếm phần đầu yếu yếu ớt của cổ kình.
"Sư huynh! Dừng lại!"
Lý Dục Thần bay đến, ngăn cản Lục Kính Sơn.
"Huynh làm vậy chỉ khiến nó càng thêm giận dữ mà thôi!"
Lục Kính Sơn thở hổn hển: "Vậy thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ nhìn nó tiến về phía đảo Cửu Long sao?"
Lý Dục Thần biết nỗi lo của Lục Kính Sơn là có lý.
Không cần đến đảo Cửu Long, với kích thước này của cổ kình Thái Âm, chỉ cần nó tiến lên phía trước thêm nửa người nữa thôi, sóng thần được tạo ra cũng đã đủ để nhấn chìm cả đảo Cửu Long.
Lý Dục Thần nghĩ tới nghĩ lui, nhưng dù có lấy hết pháp khí trên người ra cũng chưa chắc đã có thể gây ra tổn thương cho con cổ kình này.
May mắn là thần thức của anh có thể cảm nhận được, tính khí của cổ kình khá hiền hòa. Vừa rồi, dù có bị kiếm khí chọc giận, nó cũng chỉ vỗ nhẹ đuôi chứ không có hành động nào quá mức.
Thế nhưng, bọn họ thực sự không có cách nào để ngăn chặn nó tiến về phía trước, tất cả mọi thủ đoạn công kích đưa ra cũng có thể phản tác dụng vì đã chọc giận nó.
Lúc hai người đang rối bời thì chợt nghe một tiếng hát vang vọng ở phía đông.
"Trân Châu!"
Lý Dục Thần lóng tai lắng nghe, trong lòng mừng rỡ vì nhận ra đây chính là giọng của Trân Châu.
Cổ kình bị tiếng hát của cô ấy thu hút, vậy chắc chắn nó cũng sẽ đi theo tiếng hát đó.
Quả nhiên, từ dưới nước vọng lên một âm thanh kỳ lạ ngân vang, bởi vì đang ở dưới nước nên nghe như tiếng sấm rền.
Nhưng nếu nghe thông qua thần thức thì nó lại trong trẻo và tràn đầy niềm vui.
Lục Kính Sơn không biết chuyện gì, ngạc nhiên nhìn Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần kể cho ông ấy nghe về Trân Châu.
Cổ kình bắt đầu từ từ lặn xuống nước, dường như nó muốn quay đầu tìm kiếm nơi phát ra tiếng hát.
Họ vốn tưởng rằng với kích thước khổng lồ này thì khi muốn đổi hướng sẽ rất chậm chạp, có khi là sẽ mất vài ngày mới được, nhưng không ngờ là khi nó chìm xuống biển sâu và nổi lên lần nữa, cơ thể khổng lồ đã hoàn toàn đổi hướng mà mặt biển vẫn yên bình.
Lục Kính Sơn thốt lên kinh ngạc: "Nó có thể di chuyển trong nước sao?!"
Lý Dục Thần nói: "Là một Huyền Thú Thái Cổ, nếu không có pháp lực thì làm sao sống sót đến ngày nay được."
Lục Kính Sơn thở dài một hơi, vẫn còn thấy sợ hãi nói: "May mà hồi nãy đệ ngăn huynh lại, nếu không khi đã thật sự chọc giận nó thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Nếu nó tấn công toàn lực, e rằng huynh đệ và mọi người đã tan thành tro bụi rồi! Phải cảm ơn cô gái tên Trân Châu đó mới được!"
Lý Dục Thần gật đầu, bay qua mặt biển đến chỗ Trân Châu đang đứng.
Trân Châu đang nổi trên mặt biển, cất tiếng hát. Có lẽ vì quá nhập tâm nên vô thức lắc lư cơ thể, dáng người uyển chuyển như tiên nữ dưới ánh trăng. Cái đuôi khẽ lắc lư trong nước, những gợn sóng lan ra hòa cùng giọng hát.
Lý Dục Thần không muốn làm phiền cô ấy nên chỉ đứng nhìn từ xa, thế nhưng lại nhìn đến mức ngẩn ngơ.
Bầu trời phía đông đã bắt đầu hửng sáng, một đêm lại trôi qua không ai hay biết.
Cổ kình không còn nổi lên mặt nước nữa.
Lý Dục Thần dùng thần thức cảm nhận được một con cổ kình khổng lồ đang nằm lơ lửng dưới vùng biển sâu.
Nếu không biết trước về sự tồn tại của nó, có lẽ anh đã cho rằng đó là thềm đất dưới đáy biển.
Trân Châu ngừng hát, chợt thấy Lý Dục Thần vẫn đang nhìn mình, bèn cất tiếng gọi: "Lý tiên nhân!"
"Cô hát hay lắm!" Lý Dục Thần nói.
"Thật không?" Trân Châu cười vui vẻ, những đám mây đỏ rực trên bầu trời phản chiếu lên gương mặt ngây thơ của cô ấy, trông thật đẹp.
"Cảm ơn cô, Trân Châu!" Lý Dục Thần chân thành nói.
Trân Châu hơi sững người, có vẻ là vì không ngờ mình sẽ được tiên nhân nói cảm ơn.
Bất chợt, cô ấy lại phì cười rồi nói: "Không có gì đâu. Đại Địa vốn rất hiền hòa, nó rất yêu chúng tôi, yêu mọi sinh vật đang sống trên nó. Tôi rất thường hát cho nó nghe."
Lý Dục Thần gật đầu.
Anh không hiểu vì sao một sinh vật cổ đại như cổ kình Thái Âm lại thích nghe người cá hát, nhưng anh biết lúc này cổ kình Thái Âm đang rất yên tĩnh.
Chỉ những thần thú như vậy mới có thể bảo vệ một người cá xinh đẹp như Trân Châu.
Trên mặt biển xuất hiện nhiều vệt nước, tộc người cá cũng bơi đến đây.
"Trân Châu, con bơi nhanh quá đấy, mới đó đã mất tăm rồi. Nếu không phải là bọn bố nghe tiếng hát của con, thì đã không tìm được con rồi!" Xà Cừ phàn nàn.
"Con không biết nữa. Hôm qua, sau khi Lý tiên nhân dạy con mấy tâm pháp đó xong, con cảm thấy mình mạnh hơn rất nhiều, nên mới bơi nhanh vậy đó." Trân Châu nói.
"Thì ra là Lý tiên nhân dạy, bảo sao!" Xà Cừ vừa ngưỡng mộ vừa vui mừng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!