Kim Thần cầm chậu thủy tiên nhẹ giọng nói: “Màu thiên thanh trong khoảng trống giữa các đám mây sau cơn mưa, lấy màu sắc này làm tương lai”.
Đây là câu nói của Tống Huy Tông.
Nghe nói ông ấy nằm mơ, nhìn thấy sắc trời sau trời quang mưa tạnh, bèn hạ chỉ cho các nghệ nhân tạo ra những đồ gốm sứ như này, tượng trưng vận mệnh đất nước thịnh vượng như trời xanh sau cơn mưa.
Ông ấy đã dùng hai câu thơ này để làm thánh chỉ.
Điều này làm khó vô số nghệ nhân, mấy lò gốm lớn đã chế tạo ra rất nhiều, cũng đập đi rất nhiều, đều không khiến Tống Huy Tông hài lòng.
Cho đến khi nghệ nhân ở Nhữ Châu nhờ vào bùn đất đặc biệt ở đó và tay nghề cao siêu tạo ra được màu sắc lưu truyền thiên cổ này.
Được người đời gọi là Nhữ diêu báu vật có một không hai.
Vốn dĩ Tống Huy Tông muốn ngụ ý bầu trời trong xanh sau cơn mưa đại diện có vận mệnh đất nước, kết quả không lâu sau, ông ấy trở thành tù binh, chết nơi đất khách quê người.
Nghe nói khi ông ấy chết, cơ thể đã đông cứng, thi thể bị thiêu một nửa rồi bị hắt nước dập lửa, sau đó thi thể bị ném vào trong hố. Làm như vậy có thể lấy nước trong hố làm dầu thắp đèn.
Bị bắt cùng Tống Huy Tông còn có con trai của ông là Tống Khâm Tông, sau này bị Hoàn Nhan Lượng nước Kim cố ý trêu đùa cưỡi ngựa đánh bóng, Tống Khâm Tông đâu giỏi cưỡi ngựa, ngã xuống đất rồi bị ngựa dẫm chết.
Nhưng Tống Huy Tông vẫn là người thê thảm nhất.
Bắc Tống không còn, Tông Lý Tông ở Nam Tống, yên phận ở Kim Lăng, làm hoàng đế bốn mươi năm, đến cuối cùng bị Dương Liễn Chân Gia đào mộ, xương cốt bị hành hạ lăng nhục tùy ý.
Nhưng đây vẫn chưa phải là thê thảm nhất.
Việc đào mộ quật xác đều xảy ra ở tất cả các triều đại từ xưa đến nay.
Bởi vì Dương Liễn Chân Gia tin xương cốt đế vương sẽ mang đến vận may cho mình, cho nên ông ta chặt đầu của Tống Lý Tông, khảm bạc quét sơn lên xương cốt của Lý Tông làm thành dụng cụ uống rượu.
Đây vẫn chưa tính là thảm nhất.
Thê thảm nhất là dụng cụ uống rượu này quăng quật vạn dặm cuối cùng đến Nguyên Đại Đô, lưu truyền vào trong tay rất nhiều cao tăng, thường xuyên xuất hiện trên tiệc rượu.
Không còn chuyện nào thê thảm trên thế gian khiến người ta căm phẫn hơn chuyện này.
Cho nên nói, tuyệt đối không được để đất nước suy vong, một khi đất nước suy vong thì không còn chút tôn nghiêm nào.
Sau khi Chu Nguyên Chương đánh bại nhà Nguyên, nghe nói đến chuyện này cũng rất đau lòng, mua đầu của Tống Lý Tông về, an táng lại ở Cao Tác Tự.
Học giả và người đời sau đánh giá triều Tống, nửa số người khen nửa số người chê.
Ngoại trừ nỗi nhục không dám nhớ lại ra thì kinh tế thực sự không cần phải nói.
Để lại cho con cháu đời sau một món truyền thừa rất khá.
Nhưng món đồ trong tay Kim Thần chỉ là đồ thời kỳ Càn Long mô phỏng lại.
Dưới ánh đèn, chậu tủy tiên Nhữ diêu lấp lánh ánh rực rỡ ảo mộng màu thiên thanh, vô cùng bóng sáng.
Sờ chất phôi tinh mịn, tráng men mềm mại, bóng sáng đều màu, giống như thủy tinh.
Đèn thợ mỏ chiếu lên chậu thủy tiên, hiện ra màu núi xanh bích, như ngọc mà không phải ngọc, hoàn hảo không tỳ vết.
Kim Thần kiên nhẫn giải thích cho Chu Diểu, gốm Nhữ diêu mà quan viên thời Càn Long mô phỏng không có vân cá như người xưa nói.
Đường vân cá không phải bằng phẳng, mà là một loại vật chất dạng điểm chấm giống như cá con nổi lên trên mặt tráng men chậu thủy tiên.
Phôi Nhữ diêu thời Càn Long mô phỏng quá dày, dưới ánh đèn hiện ra ánh bóng sáng như kim loại, còn Nhữ diêu đời Tống hàng thật không cảm thấy bóng sáng.
Có sáu chiếc đinh chống đỡ phía dưới phần đáy, nhỏ hơn so với Nhữ diêu đời Tống, cũng là một đặc sắc lớn của Nhữ diêu thời kỳ Càn Long.
Thao thao bất tuyệt nói một tràng thuật ngữ và đồ vật, Chu Diểu giống như người máy câm, ngây ngốc lắng nghe.
Lúc sau mới lắc đầu, đứng lên duỗi cái chân đã tê từ lâu, cười ha ha nói: “Anh Thần, anh nói với em những điều này, em không hiểu thật, như đàn gảy tai trâu”.
“Cậu hiểu thì tốt”.
Kim Thần hơi cạn lời, gật đầu nói: “Không còn sớm nữa, đi ngủ thôi. Mấy ngày nữa tìm cơ hội bán thứ này đi, chữa cái chân cho cậu”.
Chu Diểu ngoan ngoãn gật đầu, bỗng nhỏ giọng hỏi: “Chữa cái chân này tốn rất nhiều tiền. Năm ngoái chúng ta đến bệnh viện chuyên khoa xương, người đó nói cần một trăm mấy chục ngàn lận đấy”.
Kim Thần nghiêm mặt nói: “Tôi đánh gãy tay chân cậu, mang chậu thủy tiên này đi bán, chữa khỏi toàn bộ chân tay của cậu cũng còn thừa đấy”.
Toàn thân Chu Diểu run lên, tay buông thõng, chậu thủy tiên bốp một tiếng rớt xuống đất.
Cũng may dưới đất là một đống túi nilong, nếu không, chậu thủy tiên này đã vỡ rồi.
Kim Thần khẽ thở dài, tiến lên nhặt chậu thủy tiên trợn mắt nhìn Chu Diểu một cái, giơ tay tát vào đầu Chu Diểu một cái.
“Cậu nói đúng. Sau này đừng động vào những hàng dễ vỡ này”.
Lúc buổi tối đi ngủ, Chu Diểu trằn trọc lăn qua lăn lại không ngủ được, không ngừng hỏi Kim Thần chuyện này chuyện kia, cứ như uống phải thuốc hưng phấn.
Bị Kim Thần quát mấy câu liền im bặt, chưa được một lúc, Chu Diểu lại lặng lẽ xuống giường, lén mở tủ sắt, cầm chậu thủy tiên Nhữ diêu vuốt ve không nỡ buông tay.
Vuốt mãi vuốt mãi, Chu Diểu liền rơi nước mắt.
Một tay cầm chậu thủy tiên, một tay bóp chân của mình, khẽ khóc nức nở.
Kim Thần nhẹ nhàng nhắm mắt, thản nhiên nói: “Ngủ đi, Tam Thủy”.
Chu Diểu ồ một tiếng, lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Anh Thần, bảo bối này thực sự giá trị nhiều tiền vậy sao?”
“Anh Thần, anh có thể hứa với em một chuyện không?”
“Có thể làm xong thủ tục của trạm phế liệu trước được không?”
“Cái chân này của em đã què năm năm rồi, què thêm mấy năm em cũng đợi được. Trạm phế liệu… thứ em lo lắng nhất là trạm phế liệu”.
“Chúng ta bán bảo bối này đi, làm xong thủ tục, giữ lại cho lão đại ít tiền, anh ấy muốn làm gì thì làm”.
“Số tiền còn lại, chúng ta dùng để xây trạm phế liệu, làm lớn làm mạnh”.
“Kiếm ba năm thì mua nhà”.
Kim Thần ha một tiếng, bật ngồi dậy, cười nhìn Chu Diểu: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, tiếp tục làm lớn làm mạnh, thành lập công ty thu mua phế liệu, cửa hàng chi nhánh…”
“Ừm. Sau đó nữa thì sao?”
“Sau đó lại tiếp tục mở chi nhánh. Đúng rồi, chúng ta mua mảnh đất này, dù sao bác gái Vương cũng không có con cái. Chẳng phải bà ấy nói muốn nhận anh làm con nuôi sao?”
“Ừm. Nói tiếp đi”.