Ngắm bức tượng phật này, Kim Thần gật đầu: “Chẳng trách hôm nay trông ông có vẻ rất có tinh thần. Thì ra là mua được cái này”.
Lão Viên cười lớn ha ha, vội nói: “Có phải bằng đồng không?”
Kim Thần ừm một tiếng: “Đồng nguyên chất, đồ tốt”.
Lão Viên cười he he, lộ ra hàm răng đen sứt chỉ còn lại một nửa.
“Ở Tống Tiên Kiều có người mua hàng trả cho tôi hai trăm. Kim Thần, cậu nói bán được không?”
“Ồ! Ông đòi bao nhiêu?”
Lão Viên nói: “Tôi đâu phải ngốc. Anh ta trả hai trăm, tôi đòi hai ngàn. Ở Tống Tiên Kiều toàn là kẻ có thế lực cưỡng đoạt đồng ruộng đất đai, muốn lừa tôi, nằm mơ đi”.
“Hai trăm, tôi thà bán cho cậu còn hơn”.
Kim Thần ừm một tiếng: “Đây là tượng Thích Ca Mâu Ni thời Gia Khánh đời Thanh, đã khá nhiều năm”.
Lão Viên vừa nghe, cười càng lớn: “Vậy thì dưới hai ngàn thì không bán”.
“Cảm ơn nhé Kim Thần. Cậu hiểu biết nhiều thật”.
Kim Thần quay đầu nhìn lão Viên, nhẹ giọng nói: “Ông có thể mua được bức tượng phật này, cũng là cái duyên”.
“Nếu tôi là ông, sẽ mời phật tổ về thờ cúng. Mỗi ngày sớm tối thắp ba nén hương, giúp ông bình an. Không chừng sau này ông còn có thể lấy vợ, tương lai còn có người bê linh bài cho ông tiễn ông lên núi”.
Lão Viên ngẩn người, đang định nói.
Kim Thần thản nhiên nói: “Ông muốn bán cũng được. Đến Thảo Đường tìm một cửa hàng tên là Ef, rao giá ba mươi ngàn, thiếu một đồng không bán”.
“Bốp!”
Tượng phật trong lòng Lão Viên bỗng rơi xuống đất, dọa sợ lão Viên kêu lớn dừng xe, nhảy xuống xe vội vàng nhặt tượng phật lên, sắc mặt biến đổi, hơi thở dồn dập.
“Kim Thần, thực sự, thực sự đáng giá ba mươi ngàn ư?”
Kim Thần cũng không quay đầu, thản nhiên nói: “Tượng Thích Ca Mâu Ni Gia Khánh, gìn giữ nguyên vẹn, tạo hình tuyệt đẹp, trang trí hoa văn giản dị cổ xưa, trên búi tóc trang trí men pháp lang, phần đáy có ghi chép niên đại rõ ràng, vật báu gia truyền…”
“Nhược điểm duy nhất, men pháp lang trang trí trên búi tóc hơi bong tróc, có ảnh hưởng nhất định với giá cả tổng thể”.
Lão Viên nhỏ giọng nói: “Vậy ngộ nhỡ họ chỉ ra hai mươi ngàn, ngộ nhỡ không đáng giá cao như vậy…”
Kim Thần nói.
“Cửa hàng đồ cổ mua vào ba mươi ngàn, bán ra… không dưới một trăm ngàn”.
Lão Viên thực sự bị dọa sợ, ngẩn ngơ đứng tại chỗ, ôm tượng phật không nhúc nhích.
Cho đến khi Kim Thần trở lại nhà của người phụ nữ, lão Viên mới thở hổn hển chạy đến, tượng phật đã cất trong bao.
Giúp Kim Thần để đồ lên xe, hai người giúp một tay, cuối cùng mất ba tiếng đã chuyển hết tất cả đồ đạc, cũng mệt rã rời.
Tuy lão Viên đã đến độ tuổi này, nhưng sức lực không yếu, thu mua phế liệu đã năm sáu năm, lăn lộn kiếm sống thành cáo già, thường xuyên loanh quanh khu này, hiểu rõ nơi này như lòng bàn tay.
Lão Viên thầm nói với Kim Thần, người phụ nữ này tên là Mã Tam Tỷ, nghe nói là gái điếm Đông Oản về hoàn lương, đi theo một ông lão hơn sáu mươi tuổi, chưa đến một năm rưỡi thì ông ta chết.
Hàng xóm láng giềng xung quanh đều đánh giá rất kém về Mã Tam Tỷ.
“Cậu nhóc vất vả rồi”.
Người phụ nữ tên Mã Tam Tỷ rất hài lòng với Kim Thần, nở nụ cười hiếm có, ném cho Kim Thần một chai nước khoáng.
Sau đó cô ta đóng gói hết giấy vụn sách báo trong viện ra cân, một trăm ba mươi năm cân, cộng thêm đồ điện cũ khác, tổng cộng tính là bốn trăm chín mươi đồng.
Trong sân viện có hai mươi chậu hoa, tổng cộng năm trăm đồng.
Kim Thần lấy túi giấy dầu ra đếm mười tờ tiền giấy đưa cho Mã Tam Tỷ, Mã Tam Tỷ tươi cười, nháy mắt với Kim Thần.
“Ôi trời, không có tiền lẻ trả cậu. Một ngàn là được rồi”.
“Những đồ cũ trong nhà kho trên tầng tặng cậu đấy”.
“Mã Tam Tỷ tôi nổi tiếng là hào phóng, phải không, khà khà khà…”
Kim Thần cũng không nói gì, đưa theo lão Viên chuyển đồ trong nhà kho tầng hai xuống, chất đống trong sân.
Lúc sau Chu Diểu lái xe ba gác điện đến, xe ba gác của lão Viên cũng được sử dụng.
Ba chiếc xe chất đống đầy đồ phải đến hơn một ngàn cân, mất ba tiếng mới chở về được trạm thu mua phế liệu.
Kim Thần lấy ra năm mươi đồng trả công giúp đỡ vất vả cho lão Viên. Lão Viên nhất quyết không chịu cầm, ban đầu không có Kim Thần và Chu Diểu, thì mình đã chết đói chết lạnh từ lâu rồi.
Kim Thần cũng không ép, giữ lão Viên lại ăn cơm tối.
Đồ ăn là những thứ còn lại sau khi đánh nhau tối qua, Chu Diểu đổ lẫn hết vào nhau làm một món thập cẩm, cho thêm ba cân khoai tây, thật là thơm.
Nhà của lão Viên cách nơi này phải đến mười kilomet, uống được hai chén rượu, Kim Thần liền thu lại chén của ông ta.
Trước khi ra về, lão Viên cẩn thận hỏi Kim Thần về chuyện bức tượng phật đó.
Kim Thần thản nhiên trả lời: “Bán hay giữ lại tùy tâm ý của ông. Xem duyên nợ của ông thế nào”.
Lão Viên đi về đã là hơn chín giờ tối, Kim Thần đóng cổng lớn, bắt đầu dỡ hàng.
Thứ được dỡ xuống đầu tiên chính là chiếc bàn tròn bát tiên.
Chiếc bàn tròn bát tiên này được làm kiểu liền thân trên dưới, đường kính mặt bàn là tám mươi tám centimet, cao một mét, thân bàn dưới mặt bàn điêu khắc nổi hình hoa nho, tuy đã lâu đời, nhưng vẫn rất dầy chắc.
Vốn dĩ bên dưới phải là bốn cái chân bàn cân bằng, bây giờ chỉ còn lại hai chân.
Còn có bốn chiếc ghế đẩu tròn, cao khoảng bốn mươi centimet, tạo hình cân bằng hợp lý, hơi giống cái trống.
Bốn chiếc chân chống đỡ cong cong hai đầu thô ở giữa nhỏ, bên trên là vân mây cuộn tròn, phía dưới có móc câu.
Đường cong mềm mại, có nét thẳng trong đường cong, độ cong rất lớn, độ đàn hồi vừa đủ.
Kim Thần lật bàn bát tiên, đưa tay sờ thử, rồi ném sang một bên.
Lật bốn chiếc ghế tròn, Kim Thần đưa tay sờ thử, miệng ho một tiếng, vội vàng chạy vào phòng lấy một cái đèn thợ mỏ kiểu đeo lên trán.
Cầm đèn thợ mỏ soi và phần đáy của ghế đầu tròn, rồi ghé gần lại ngửi, Kim Thần không nhịn được ngân nga ra tiếng.
“Anh Thần, anh đang ngân nga ca hát đấy hả?”
“Ừm”.
Chu Diểu đang dỡ đồ liền ngẩn người năm giây, cơ thịt trên mặt co lại, chậm rãi nở nụ cười vui mừng.
“Anh Thần, đã lâu anh không ngân nga hát rồi”.
Kim Thần ừm một tiếng,
“Đáng tiếc, chỉ có một đôi”.
“Cái gì một đôi?”