Cứu Diêm Khai Vũ, yêu cầu nhà họ Diêm làm hai việc cho mình. Kim Thần tin rằng người nhà họ Diêm sẽ không lật lọng.
Nếu nhà họ Diêm dám lật lọng thì Diêm Khai Vũ cũng sẽ không thể sống được lâu.
Căn bệnh bại huyết của Diêm Khai Vũ vẫn cần năm tễ thuốc nữa mới có thể hết bệnh hoàn toàn, đó là đường lui mà Kim Thần để lại.
Bản chất con người phức tạp, Kim Thần sẽ không dễ dàng tin tưởng bất cứ ai.
Lấy được giấy tờ của trạm thu mua phế liệu, còn phải cải tạo lại trạm thu mua phế liệu, sẽ phải bỏ ra một số tiền lớn.
Nếu muốn làm lớn hơn thì phải hợp pháp.
Số tiền này nhất định phải bỏ ra.
Lợi nhuận của việc thu mua phế liệu rất lớn, cùng với sự thay đổi của môi trường trong tương lai, ngành nghề này sẽ ngày càng khắt khe hơn, bị đào thải sẽ càng ngày càng nhiều, chỉ có trạm thu mua phế liệu hợp pháp mới có thể tồn tại được.
Kim Thần có tự tin sẽ đem trạm thu mua phế liệu làm đến mức tốt nhất.
Đang suy nghĩ, một chiếc xe điện đi qua dừng cách chỗ anh vài mét.
Người phụ nữ quay đầu lại nói với Kim Thần.
“Này, thu gom phế liệu. Ti vi cũ bao nhiêu tiền một chiếc”.
Kim Thần đầu cũng không ngẩng đưa ra báo giá.
“Ti vi dưới ba hai inch hai mươi đồng, ba hai inch ba mươi đồng”.
“Ti vi một đèn chiếu thì sao? Bốn mươi inch. Bao nhiêu?”
“Vẫn còn dùng được”.
“Nhãn hiệu gì?”
“Philips, hàng nhập khẩu. Hồi đó nhà chúng tôi mua là mười lăm ngàn”.
“Một trăm năm mươi đồng”.
Người phụ nữ lập tức hét lớn: “Sao!?”
“Cái gì!?”
“Chỉ có một trăm năm mươi đồng!?”
“Không bán!”
“Rẻ quá”.
“Mấy ngày trước còn có người trả tôi ba trăm. Mấy người thu gom phế liệu các người đều là gian thương”.
Người phụ nữ chửi mát rồi bỏ đi, Kim Thần đầu cũng không ngẩng lên phì phèo hút thuốc, không hề để ý đến lời của người phụ nữ đó.
Thu gom được một ít chai bia và sách báo, người phụ nữ đó từ trong một căn nhà thò đầu ra, hét lớn: “Này. Thu gom phế liệu. Cậu qua đây”.
Kim Thần đẩy xe ba gác đến.
Người phụ nữ có dáng người thướt tha, khuôn mặt cũng được, mái tóc uốn gợn sóng bồng bềnh, khóe miệng có một nốt ruồi đen nhỏ.
Đôi mắt đào hoa rất quyến rũ.
Trước cửa có một đôi sư tử đá, cao chưa đến một mét, trông khá lâu đời, toàn thân loang lổ, không biết chúng đã trải qua bao nhiêu sương gió.
Người phụ nữ dẫn Kim Thần vào nhà.
Ngôi nhà là kiến trúc Cẩm Thành cũ, chỉ có hai tầng, tầng trên là được lợp thêm về sau.
Vừa bước vào nhà chính là khoảng sân nhỏ diện tích khoảng hai mươi mét vuông. Phía đông có một ao cá nhỏ, một hòn giả sơn thấp, trong ao còn có ba bốn con cá Koi dài.
Bên cạnh ao cá là một bồn hoa nhỏ trồng bạch quả, bách hợp, vạn niên thanh, phía bắc trồng một cây hoàng ngọc lan lớn.
Bây giờ đang là mùa hoàng ngọc lan nở, cây hoàng ngọc lan này cao khoảng hai mươi mét, hoa ngọc lan đua nhau nở rộ, còn chưa bước vào nhà từ xa đã ngửi thấy hương thơm thanh nhã của hoa ngọc lan, thấm vào lòng người.
Cả sân có mấy chục loài cây hoa cỏ các loại, có thể thấy chủ nhân của căn nhà này cũng là một người tao nhã.
Chương 53: Tượng phật
Các loại sách báo tạp chí chất đầy giữa sân viện, dồn đống lên nhau lộn xộn bừa bãi.
“Vốn không định bán đồ cho cậu. Nhưng thấy con người cậu ăn mặc sạch sẽ, khác với những người thu mua phế liệu đó”.
“Xem trước đi”.
Người phụ nữ dẫn Kim Thần đi một vòng cả tầng trên tầng dưới.
Dáng người đung đưa ưỡn thẳng và gợi cảm, đánh hông phía trước Kim Thần, vô tình thể hiện ra sức quyền rũ mà chỉ có ở người phụ nữ trưởng thành.
“Tivi 3D trả nhiều nhất bao nhiêu?”
“Một trăm sáu”.
“Cái gì? Chỉ một trăm sáu thôi hả. Tuần trước có người mua ba trăm, tôi cũng không bán”.
“Tivi 3D rất chiếm chỗ, người bình thường không dùng được. Có người mua về nhà dùng, ba trăm chắc chắn bán được”.
Người phụ nữ nói: “Tuần trước người đó đúng là mua về để dùng… nhưng sau đó anh ta mua tivi tinh thể lỏng của nhà lão Triệu rồi”.
“Thôi thôi, cậu xem cái máy tính ở thư phòng chưa? Trả bao nhiêu?”
“Một trăm”.
Người phụ nữ lập tức phỉ nhổ Kim Thần một cái, lớn tiếng nói.
“Ibmthinkpad, cậu tưởng tôi là heo hả, ibmt60, hàng nhập khẩu”.
“Vẫn còn hóa đơn, nhìn thấy không. Hai mươi tám ngàn, mua ở bách hóa Thái Bình Dương”.
Kim Thần thản nhiên nói: “Máy móc tận năm 2006, bây giờ bị đào thải từ lâu rồi”.
Người phụ nữ hừ một tiếng, lại nói: “Cái máy hát đó thì sao?”
Máy hát mà người phụ nữ nói cũng gọi là máy hát đĩa, là máy hát đĩa phỏng theo kiểu cổ xưa thịnh hành nhất những năm bảy mươi tám mươi của thế kỷ trước.https://vietwriter.vn/threads/cao-thu-dau-khi-kim-than-tang-tu-mac.9983/
Máy hát này khác với máy hát đĩa nhìn thấy trong tivi, không có loa, cần phải kết nối với máy thu âm mới có thể phát nhạc.
“Hai mươi”.
Người phụ nữ có chút cạn lời với Kim Thần, hằm hằm nhìn Kim Thần mấy cái, xua tay nói: “Còn đống sách này, bao nhiêu?”
“Một đồng một cân”.
Lần này người phụ nữ lại không khinh thường Kim Thần, trầm ngâm mấy giây nói: “Bán hết cho cậu. Nhưng cậu phải giúp tôi chuyển đồ gia dụng và đồ điện đến phố chợ nhỏ”.
“Giường thì cậu không cần tháo, chốc nữa có người đến”.
“Nhưng phải giúp tôi tháo điều hòa”.
“Và máy hút mùi”.
“Đúng rồi, cậu có mua máy hút mùi không?”
Kim Thần trầm mặc một lúc rồi gật đầu, chỉ vào trong sân viện nói: “Tặng cho tôi cá và hoa đi”.
Người phụ nữ nhìn Kim Thần, xì một tiếng mắng: “Cậu thật biết tranh thủ kiếm lời đấy”.
“Muốn bắt nạt tôi hả? Mấy con cá chép Koi đó có người đặt từ lâu rồi. Một trăm đồng một con”.
“Còn cả chỗ hoa đó cũng do lão quỷ đáng chết đó trồng nhiều năm, đều là hoa đẹp, mang ra chợ tùy tiện bán cũng được năm mươi đồng một chậu”.
“Hai mươi đồng một chậu, tôi chuyển nhà giúp chị”.
Kim Thần trầm giọng nói.
Người phụ nữ không chịu, lớn tiếng nói: “Thiếu bốn mươi đồng không nói chuyện”.
Người phụ nữ lạnh mặt, miệng lẩm bẩm hằm hằm mắng.
“Lão quỷ đáng chết, sắp chết rồi còn coi những thứ này như bảo bối”.
“May mà bà đây còn ở cùng ông hơn một năm thì rơi đến căn nhà này…”
Kim Thần lặng lẽ quay người đi.
Người phụ nữ không vui nói: “Ba mươi đồng một chậu. Nồi bát xoong chảo trên tầng, tôi tặng cậu”.
Kim Thần nói: “Hai mươi năm đồng. Nhiều hơn thì không mua”.
Người phụ nữ kêu lên hai tiếng, bất đắc dĩ: “Đứng lại đứng lại, quay lại đây”.
“Thôi được thôi được, dù sao nơi này cũng sắp dỡ rồi, xử lý những thứ này cho cậu”.
“Phải chuyển đồ cho tôi trước đấy”.
Đồ trong nhà của người phụ nữ cũng không ít, chỉ sofa cũng đã có hai bộ. Trong phòng khách tầng dưới là sofa bằng da, rất nặng.
Sofa tầng trên làm từ cây gỗ hồng xuân, cũng chính là gỗ gụ.
Còn có hai cái tủ lạnh lớn, đều là kiểu mở hai cánh, bộ thiết bị điện nhà bếp đều là thương hiệu lớn.
Bàn ghế bàn trà trong thư phòng đều được làm từ gỗ tếch, trong một căn phòng ngủ khác còn có một chiếc giường cũ, có khung đỡ, có tấm dẫm chân, đầu giường còn điêu khắc hoa.
Hai chiếc giường khác đều là giường Simmons hiện đại, thương hiệu lớn nước ngoài.
Trên tầng còn có một gian nhà kho, bên trong có một chiếc bàn tròn bát tiên và bốn ghế đẩu tròn hình trống, còn có vài nồi niêu xong chảo được chất đống ngay ngắn.
Trước tiên anh chuyển một số vật dụng nhỏ lên xe ba gác, trên bên đặt giường Simmons, bên trên giường Simmons bày tivi máy hát.
Người phụ nữ cũng để không ít đồ vật nhỏ lên xe điện, lái xe theo phía sau Kim Thần không ngừng bấm còi thúc giục.
Phố chợ nhỏ cách nơi này không xa, vừa hay ở bên ngoài khu tồi tàn lụp xụp, hai mươi phút là tới.
Đi đi về về chuyển đồ mấy lần, cũng chuyển đi được khá nhiều đồ to cồng kềnh.
Công nhân mà người phụ nữ gọi cũng đến giúp tháo giường, người phụ nữ phải trông nhà, nên bảo Kim Thần tự chuyển đồ đi.
Lần thứ tư quay lại, một ông già từ bên cạnh đi ra, soạt một cái nhảy lên xe ba gác, cười hi hi ha ha.
“Kim Thần, lâu rồi không gặp cậu. Xe ba gác trống trơn, không mua được gì à?”
Kim Thần quay đầu nhìn ông già một cái, đưa điếu thuốc qua.
Ông già cao cao gầy gầy, làn da ngăm đen, tóc hoa râm, trông như khoảng hơn sáu mươi tuổi, nhưng thực tế lại chưa đến năm mươi tuổi.
“Lão Viên, khí sắc không tệ đấy. Nhặt được báu vật hả?”
Ông già này chính là lão Viên, nói chuyện mang nhiều tạp âm, trước nay ông ta không nói mình là người ở đâu.
Vài năm trước có một năm mùa đông Cẩm Thành vô cùng lạnh, Kim Thần và Chu Diểu nhìn thấy ông ta sắp chết ở gầm cầu Tam Kiều, nên đã mua đồ ăn cho ông ta.
Cứu sống Lão Viên, Chu Diểu ném cho lão Viên một cái bao tải, từ đó lão Viên đi nhặt đồng nát sắt vụn.
Lão Viên rất có nghĩa khí, bất kể cách bao xa, ông ta đều kéo những thứ nhặt được thu được đến chỗ Kim Thần bán cho anh.
Tuy bây giờ cuộc sống của lão Viên vẫn khá vất vả nhưng chuyện ấm no không thành vấn đề.
“He he, Kim Thần, cậu trông giúp tôi cái này. Vừa nãy mua được ở nhà người ta”.
Trong bao tải của lão Viên là một pho tượng phật bằng đồng, cao khoảng hai mươi centimet, cầm trong tay rất nặng.
Tượng phật được tạo hình dáng ngồi khoanh chân, khuôn mặt tròn đầy sung mãn, phúc hậu, mắt khẽ nhắm, hai tay đặt chồng lên nhau thiền định ấn.
Trên đầu là búi tóc hình xoắn ốc, trên búi tóc còn nhìn thấy mấy điểm màu xanh, quần áo giản dị, thiên lệch vai phải, hoa văn trang trí đơn giản và nhịp nhàng.
Đài sen phần dưới là hai tầng cánh hoa sen, không đầy đặn, phía dưới có trang trí vân mây, phần đế rỗng.
Dưới đài sen có một hàng chữ, không nắn nót lắm.
“Chế tạo vào năm thứ ba Gia Khánh, mừng đại thọ năm mươi tuổi lão đại nhân Ân phủ”.