Viện khai quật khảo cổ của đất nước Kim Tự Tháp trực triếp mời lão Hạ đến tọa trấn chỉ huy, bị từ chối một cách vô tình.
Quốc Vương của Đế quốc Inca năm lần bảy lượt đến Thiên Đô Thành thăm hỏi lão Hạ, muốn nhờ lão Hạ giúp Đế quốc Inca tìm bảo tàng Inca của bọn họ.
Nhưng lão Hạ không thèm đếm xỉa.
Sau đó vẫn là cấp trên ra mặt làm công tác tư tưởng, lão Hạ mới điều mấy học trò không ra hồn nhất đi làm thay qua quýt cho xong chuyện.
Ông lão trăm tuổi này lại muốn gặp Kim Thần.
Tin này thật quá sức tưởng tượng.
Nét mặt tất cả mọi người nhìn Kim Thần đều biến sắc.
Tên đồng nát này lại có bản lĩnh lớn như vậy, được lão Hạ hóa thạch sống gọi tên muốn gặp mặt.
Ngay cả cô gái bạo lực như Cát Chỉ Nam nghe thấy tin này cũng bị sốc đến mức không còn gì sốc hơn.
“Tôi không rảnh”.
Kim Thần châm điếu thuốc, thản nhiên nói ra câu này.
Toàn bộ mọi người đều sợ đến lú cả người.
Thấy dáng vẻ không để tâm đến vinh nhục, thậm chí còn có chút khinh thường của Kim Thần, tận sâu trong lòng mỗi người đều chấn hãi.
Lão Hạ triệu kiến, đó là vinh dự lớn thế nào chứ!
Các lãnh đạo thủ trưởng lớn muốn gặp lão Hạ cũng phải hẹn trước, nếu không cũng bị từ chối ở ngoài cửa.
Còn Kim Thần lại hoàn toàn không màng đến hai chữ lão Hạ.
Con người này quá ngông cuồng!
Ngông cuồng hết mức!
Ngông cuồng đến vô pháp vô thiên!
Lúc này Dao Thụ Lập bị Kim Thần đả kích cho thương tích đầy mình lặng lẽ buông điện thoại xuống, lộ ra nụ cười âm hiểm oán độc.
Vừa nãy mỗi một câu Kim Thần nói đều bị Dao Thụ Lập quay video lại rõ ràng.
Lúc này, trong viện vang lên tiếng bước chân dồn dập gấp gáp, mười mấy người nhà họ Diêm vội vàng xông vào trong viện.
Người nào cũng mang vẻ mặt kích động run run.
Cát Chỉ Nam thấy vậy, sắc mặt khẽ thay đổi, hằm hằm nhìn chằm chằm Kim Thần một cái, thấp giọng nói: “Chốc nữa đừng nói gì, để tôi giải quyết chuyện của anh”.
Kim Thần nghe vậy cũng không nói gì.
Bố mẹ của cậu bé Diêm Khai Vũ chạy đến phía trước nhất, vẻ mặt nghiêm lạnh, chớp mắt đã đến trước Kim Thần.
Cát Chỉ Nam lập tức ngăn phía trước Kim Thần, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì từ từ nói”.
“Mọi người cũng biết bệnh của Tiểu Vũ đấy, không chữa được cũng không trách Kim Thần được!”
“Nói với các người, tôi tận mắt chứng kiến các người tình nguyện để Kim Thần chữa bệnh cho Tiểu Vũ, bây giờ xảy ra chuyện, Kim Thần không có chút trách nhiệm nào”.
Bố mẹ của Diêm Khai Vũ không để ý đến Cát Chỉ Nam, trực tiếp nhìn sang Kim Thần, ánh mắt trên dưới nhà họ Diêm đều long lanh, vẻ mặt vô cùng kích động.
Lòng Cát Chỉ Nam trầm xuống, nghiêm mặt đang định nói.
“Bốp!”
“Phập!”
Hai tiếng vang lên, bố mẹ của Diêm Khai Vũ quỳ xuống dập đầu với Kim Thần trước mặt tất cả mọi người.
“Cậu Kim, cảm ơn cậu”.
“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ… thằng bé tỉnh rồi…”
Lời vừa được nói ra, toàn hiện trường run rẩy chấn động, tất cả đều biến sắc, mấy vị danh y giáo sư sợ đến thốt lên.
Cậu bé Diêm Khai Vũ uống thuốc chưa đến một tiếng mà đã tỉnh lại nhanh như vậy?
Thật không thể tưởng tượng, đúng là kỳ tích.
Gọi là kỳ tích cũng không phải quá đáng.
“Tỉnh rồi?”
“Nhanh như vậy?”
Cả người Cát Chỉ Nam ngây ra, lắc đầu lớn tiếng hỏi.
“Tỉnh rồi? Tỉnh rồi?”
“Làm sao có thể?”
“Việc này không… khoa học…”
Mẹ của Diêm Khai Vũ chảy nước mắt vừa khóc vừa cười, giọng càng xúc động run run khôn tả xiết.
“Tiểu Vũ đã hôn mê hai mươi năm ngày, tỉnh lại thì kêu đói, đã hai mươi năm ngày thằng bé chưa ăn gì…”
“Nó còn gọi mẹ…”
“Thằng bé còn gọi mẹ, gọi rất rõ ràng…”
Mẹ Diêm Khai Vũ khóc không lên tiếng vừa khóc vừa cười, khiến người ta phải cay sống mũi.
Cát Chỉ Nam ngây người mười giây, hoàn toàn không dám tin vào tai mình, quay người như điên xông vào trong viện.
Các chuyên gia giáo sư danh y khác quay sang nhìn nhau một lúc, đua nhau chạy vào trong viện.
Ông cụ Diêm, ông nội của Diêm Khai Vũ khom lưng hành lễ với Kim Thần, nước mắt giàn giụa, mỉm cười, nghẹn ngào.
“Đại ân đại đức của cậu Kim, Diêm Trác Chí khắc cốt ghi tâm, nhà họ Diêm mãi mãi cảm kích ơn cứu mạng trời bể của cậu Kim”.
Khi bố mẹ của Diêm Khai Vũ quỳ bái Kim Thần, Kim Thần đã sớm né sang một bên.
Anh thản nhiên nói: “Diêm Khai Vũ chưa đến lúc chấm dứt cuộc đời, tôi chỉ tiện tay thôi”.
Diêm Trác Chí gật đầu mạnh, lớn tiếng nói: “Cậu Kim khách sáo rồi, không có cậu Kim, cháu nội tôi cũng không có cái mạng này”.
“Cậu Kim, tuy nhà họ Diêm tôi làm ngành khai thác mỏ, nhưng hành thiện mấy đời, hiểu được ân trả nghĩa đền”.
“Vừa rồi tôi đã nói, chỉ cần cậu Kim có thể chữa khỏi cho cháu nội tôi, gia sản nhà họ Diêm tùy cậu Kim lên tiếng”.
Kim Thần hít sâu một hơi, ngửa đầu, nhẹ giọng nói: “Diêm Khai Vũ sống được là tạo hóa của cậu bé”.
“Nhà họ Diêm các ông không cần để tâm chuyện này”.
“Cỏ dung huyết là thiên tài địa bảo. Tôi không thể cho không”.
“Làm cho tôi hai việc, ân tình cứu Diêm Khai Vũ coi như xóa bỏ”.
Bố của Diêm Khai Vũ lớn tiếng nói: “Hai mươi việc cũng không thành vấn đề”.
Mẹ Diêm Khai Vũ lớn tiếng nói: “Cậu Kim cứ dặn dò”.
Kim Thần giơ hai ngón tay, thản nhiên nói: “Thứ nhất, tôi cần thủ tục trạm thu mua phế liệu. Hợp pháp, chính quy”.
“Thứ hai, ngày mai tôi cần đến một nơi lấy một thứ”.
Nói xong, Kim Thần cất bước chân đi ra ngoài.
Trên dưới nhà họ Diêm nghe hai yêu cầu này của Kim Thần, cũng phải quay sang nhìn nhau, lộ vẻ mặt ngạc nhiên.
Nhìn bóng hình của Kim Thần, một cô gái dung mạo xinh đẹp trong số người thân nhà họ Diêm dịu dàng gọi nói: “Anh Kim, tối nay có thể mời anh ăn cơm không?”
“Cần chút Bích Liên không?”
Ở cổng viện, Cát Chỉ Nam sải bước lớn đi đến, lớn tiếng nói: “Làm sao? Mời Kim đồng nát ăn cơm, không muốn cho người ta làm việc nữa phải không?”
Kim Thần nghe thấy giọng của Cát Chỉ Nam, giật khóe miệng, bước chân càng nhanh, chuyển qua tiền viện, nhanh chóng đi khỏi.
Người mời Kim Thần ăn cơm là dì của Diêm Khai Vũ, khoảng hai mươi năm hai mươi sáu tuổi, khá xinh đẹp, làm bất động sản ở tỉnh thành tỉnh bên cạnh, cũng coi là một nữ doanh nhân giàu có.
Nhưng so với Cát Chỉ Nam, vẫn kém một bậc.