Kim Thần ngậm điếu thuốc hít một hơi, lặng lẽ dập đầu thuốc lá vứt vào thùng rác, nhắm mắt, nằm trên ghế dài.
“Cậu bé sống hay không sống, thì tôi vẫn ở đây”.
“Phì!”
Trên bãi cỏ sân viện, Cát Tuấn Hiên phì cười vui vẻ, giơ ngón tay cái lên với Kim Thần.
“Anh Kim, ông chủ Kim. Không ngờ anh còn rất văn vẻ đấy”.
“Em nhìn hay không nhìn anh, anh vẫn ở đây, bất động như núi…”
“Trong lòng em yêu hay không yêu anh, anh vẫn ở trước mặt em, không buồn không vui…”
“Em hận hay không hận anh, anh vẫn ở đây, không oán không hận…”
“Không đúng, phải là yêu hận đan xen, phải không, dì út?”
“A. Ha ha ha…”
Cát Chỉ Nam ngẩn người nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt biến sắc, mắng nói: “Cát Tuấn Hiên, cháu muốn chết hả”.
Cô ta vung nắm đấm định đánh.
Cát Tuấn Hiên vội vàng chắp hai tay xin tha.
“Dì út đừng đánh, đừng đánh, cháu là đại ân nhân của dì đấy, nếu không có cháu, Kim Thần còn không được vào cửa nữa đấy”.
Cát Chỉ Nam hừ một tiếng, nhìn Kim Thần: “Dì muốn tìm anh ta mà khó chắc?”
Cô ta đưa tay ra, lớn tiếng nói: “Đưa điện thoại cho tôi”.
Kim Thần không nói gì, Cát Chỉ Nam tức giận nói: “Khốn khiếp, lấy điện thoại ra”.
Cát Tuấn Hiên ngây người, kêu gào nói: “Dì út, dì không đến mức trực tiếp như thế chứ. Xin số điện thoại người ta tốt xấu gì cũng…”
“Cháu im miệng, Cát Tuấn Hiên”.
“Dì muốn điều tra một người, chỉ trong vài phút là xong, còn thiếu số điện thoại của anh ta chắc?”
Cô ta nói với Kim Thần: “Này, Kim đồng nát. Cảm ơn anh mang bộ kim châm bằng vàng đen về cho tôi. Tôi cho anh một triệu”.
“Còn ngây ra đó làm gì”.
“Lấy điện thoại ra, tôi chuyển khoản cho anh”.
Nghe thấy lời này, Cát Tuấn Hiên trố mắt tại chỗ.
Kim Thần chậm rãi ngồi dậy, vốn không thèm đếm xỉa đến Cát Chỉ Nam, nhấc chân bước đi.
Cát Chỉ Nam tức muốn chết, nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi, định đánh Kim Thần.
Lúc này, thần y Cát lão run rẩy bước vội vào trong sân viện, thở hổn hển, vội hô lớn: “Tìm được rồi, tìm được rồi…”
“Kim Thần, Kim Thần ở đâu?”
Ngó nghiêng trái phải nhìn thấy Kim Thần, ông ấy vội vàng đi đến bên đó, vừa đi vừa nói: “Kim Thần, điều cậu nói là thật, điều cậu nói là thật…”
“Đúng là có cuốn ‘Thanh Cung Bí Dược’ đó…”
Nghe thấy câu này, một số danh y giáo sư trực trong sân viện lập tức hít khí lạnh, đồng loạt nhìn sang Kim Thần.
Những lời tên đồng nát này nói đều là sự thật?
Đúng là có cuốn sách ‘Thanh Cung Bí Dược’ ư?
Thần y Cát lão thở gấp nói chuyện rất tốn sức, Cát Chỉ Nam nhẹ nhàng nhảy qua lan can xuống sân, liên tục xoa bóp cho bố của mình, nhẹ nhàng trách.
Râu và lông mày của thần y Cát lão đang run lên hưng phấn, nói năng không đầu không đuôi.
“Tôi gọi điện hỏi lão thái gia Chung, nói với ông ấy chuyện cuốn sách ‘Thanh Cung Bí Dược’, lão thái gia Chung lập tức nói ông ấy biết chuyện này…”
“Ông ấy liên hệ ngay với cơ quan liên quan, nhanh chóng tra được đúng là có quyển sách này, nhưng… nhưng…”
“Bây giờ cuốn sách này… đang ở Đường Chiêu Đề Tự của Tịch Quốc.
Đường Chiêu Đề Tự: Tōshōdai-ji là một ngôi chùa Phật giáo của giáo phái Risshū ở thành phố Nara, tỉnh Nara, Tịch Quốc.
Kim Thần ừm một tiếng, trong mắt bốc lên cơn lửa giận không tên.
Cuốn sách này lại chạy đến Tịch Quốc?
Đường Chiêu Đề Tự quá nổi tiếng.
Năm đó đại hòa thượng Đông Doanh Giám Chân triều Đường truyền bá phật pháp, ngôi đền đầu tiên được xây dựng chính là Đường Chiêu Đề Tự.
Đông Doanh: chỉ Tịch Quốc.
Sao cuốn sách này lại chạy đến Đường Chiêu Đề Tự?
Không cần nói, chắc chắn là do quỷ Đông Doanh làm.
Tuy Kim Thần không nói gì, nhưng trong đáy mắt anh bốc lên lửa giận ngùn ngụt.
Người Đông Doanh!
Thần y Cát lão uống một ngụm trà sâm, hơi thở ổn định lại không ít, chậm rãi nói.
“Lão thái gia Chung tìm lão Hạ hóa thạch sống, lão Hạ là người duy nhất từng thấy cuốn “Thanh Cung Bí Dược’ này…”
Lão Hạ nói, cuốn sách này ghi chép nguồn gốc và công hiệu của thiên tài địa bảo hiếm có nhất cả nước khi đó, có thể nói là bao hàm kết tinh hai ngàn năm cả dân tộc…”
“Được gọi là bảo vật trấn quốc!”
“Thời dân quốc, Khâu Tương Ninh của Bảo Hoài Đường thu được cuốn sách này từ trong tay thị vệ của Tuyên Thống, sau này bị nước Đông Doanh biết, giết người đoạt sách…”
“Đầu những năm bảy mươi thế kỷ trước, lão Hạ nhìn thấy cuốn sách này ở Đường Chiêu Đề Tự, đề xuất dùng bát Diệu Biến Thiên Mục để trao đổi, nước Đông Doanh yêu cầu dùng tóc của xác Tân Truy phu nhân ở Vương Mã Đôi mới chịu đổi, bị thủ trưởng không đồng ý…”
Diệu Biến Thiên Mục: tên một loại gốm sứ.
Người xung quanh nghe thấy những lời này đều âm thầm kinh hãi.
Kim Thần ừm một tiếng, đôi mắt lóe lên vẻ hoang mang.
Xác ướp Tân Truy phu nhân ở Mã Vương Đôi?
Trước nay mình chưa từng nghe nói đến.
Mình đã bở lỡ cả một trăm năm, vùng đất Thần Châu thay đổi theo từng ngày, rất nhiều mộ phần liên tục bị đào lên trong thời gian năm trăm này.
Mình phải học thật nhiều thật nhiều.
Thần y Cát lão lại nói: “Lão Hạ nghe nói cậu biết cuốn ‘Thanh Cung Bí Dược’, rất kinh ngạc với việc này. Theo cách nói của ông ấy, những người biết cuốn sách này đã chết sạch rồi…”
Sau đó ông ấy tiến lên hai bước, nói với vẻ đầy thâm ý sâu xa: “Kim Thần, lão Hạ rất có hứng thú với cậu, ông ấy hy vong được gặp cậu…”
Lời vừa được nói ra, toàn hiện trường chấn động, tất cả mọi người hít khí lạnh.
Mở to con mắt nhìn sang Kim Thần.
Danh tiếng của lão Hạ quá lớn!
Đại tông sư cấp hóa thạch sống duy nhất của Thần Châu.
Lão tổ tông trong giới chơi đồ cổ, các viện trưởng của viện bảo tàng cấp nhà nước, các lãnh đạo của viện khoa học Hoa Hạ, khoa khảo cổ học viện khoa học xã hội, đại sư văn học, học gia lợi hại nổi tiếng trong lịch sử đều là học trò của ông ấy.
Đại tông sư siêu cấp duy nhất toàn thế giới có thể đọc hiểu chữ Khiết Đan, chữ Tây Hạ, chữ Nữ Chân, chữ Sogdia và chữ Orkhon.
Vang danh toàn thế giới, không có gì là không biết.
Những đại lão như Salinger của Do Thái, Muḥammad của nước Kim Tự Tháp, Merlin của đất nước mặt trời không bao giờ lặn, Jean-Pierre Jeunet của nước Gà trống Gô-loa (Pháp) và Thẩm Nam của Đệ Nhất đế chế đều khâm phục lão Hạ sát đất.
Lão Hạ lợi hại đến mức nào?
Hãng café hàng đầu trong nước của Đế quốc Ba Tư không quản ngại xa xôi đến thỉnh giáo tiếng Sogdia của lão Hạ.
Kết quả đã bị từ chối.