Kim Thần lạnh lùng nói: “Có phải là cỏ dung huyết hay không. Bốc theo bài thuốc, trong vòng một giờ sẽ rõ ràng”.
“Cậu bé chết, tôi sẽ đền mạng!”
Lời nói lạnh lùng, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Cát Chỉ Nam lại vô cùng tức giận: “Ít lấy cái chết ra uy hiếp người khác đi, nói cho anh biết, anh chết cũng chẳng có tác dụng gì biết không?”
Quay đầu lại, lớn tiếng nói: “Chú Diêm, chú đừng nghe lời của tên khốn này. Cháu biết quá rõ tên khốn này, anh ta là một tên thu gom phế liệu, làm sao có thể có thứ quý giá như cỏ dung huyết chứ”.
Ông cụ Diêm ngây ra, ừm một tiếng, nặng nề gật đầu, lớn tiếng nói: “Cát lão, xin mượn phòng thuốc của ông dùng một chút”.
Thần y Cát lão không chút do dự gật đầu: “Tôi đích thân coi sắc thuốc”.
Cát Chỉ Nam sững sờ, lắp bắp nói: “Hai người...hai người...”
Dao Thụ Lập cũng lớn tiếng nói: “Ông cụ Diêm, việc liên quan đến tính mạng của cháu trai ông, xin ông hãy cẩn thận, đừng lấy tiểu Vũ ra làm trò đùa…”
Ông cụ Diêm nhìn thẳng vào Kim Thần, nghiêm nghị nói: “Cậu Kim nói không sai. Cháu trai nhỏ của tôi đã hấp hối, chết chỉ là vấn đề sớm muộn trong vài ngày nữa”.
“Vậy để cậu Kim thử một chút thì có làm sao”.
Kim Thần cầm cỏ dung huyết, chỉ vào Dao Thụ Lập lạnh lùng cười một tiếng: “Tôi không biết tên của ông, cũng không muốn biết”.
“Nhưng tôi biết ông không phục, còn có các người...”
Cầm cỏ dung huyết trong tay chỉ vào đám thế hệ sau nhà họ Cát, nhàn nhạt nói.
“Tôi mắng các người là ngu dốt, đồ của tổ tiên đều bị các người làm mất hết...”
“Ai cũng tự nhận là giáo sư chuyên gia, ai cũng tự khoe khoang cho mình là người giỏi nhất, nhưng đến vật quý hiếm như cỏ dung huyết lại không có ấn tượng…”
“Thời Dân Quốc, bất kỳ thầy lang nào ở quê cũng giỏi hơn các người gấp mười lần!”
Sự khinh thường trần trụi khiến các giáo sư bác sĩ nổi tiếng như bị vả mặt, trên mặt nóng rát, vừa xấu hổ vừa giận dữ.
Lúc này khuôn mặt Dao Thụ Lập đồ đệ thứ ba của thần y Cát lão đỏ gay.
Nếu đã không coi ra gì, vậy thì cứ làm cho đến cùng.
Dao Thụ Lập thẹn quá hóa giận lạnh lùng hét lên: “Cậu nói xem trên cuốn sách nào có ghi cỏ dung huyết quý hiếm như vậy?”
Kim Thần nhẹ giọng nói: “Xa thì tôi không nói, dựa vào thân phận của ông, cũng không có tư cách được tiếp xúc”.
“Lấy gần để nói đi, trong cuốn “Thanh Cung Bí Dược” của đại nội Mãn Thanh có ghi chép".
“Ở trang thứ chín. Thần dược bí mật của dân tộc Thổ Phiên”.
Dao Thụ Lập liền sững sỡ.
Tên thu gom phế liệu này lại nói chắc chắn, tỉ mỉ như vậy?
Lẽ nào thực sự có cuốn sách này?!
Thần y Cát lão nghe xong liền sửng sốt, giọng run run nói: “Làm sao cậu biết?”
Kim Thần nhàn nhạt nói: “Cuốn sách này trước đây do Tông Nhân phủ cất giữ bảo quản, sau khi Tuyên Thống xuất cung, cuốn sách này lưu truyền trong nhân gian, được Bảo Hoài Đường mua được”.
“Không có gì thay đổi hẳn là vẫn nằm trong tay Bảo Hoài Đường”.
Nghe thấy lời này, thần y Cát lão liền cảm thấy bất ngờ.
Đột nhiên, lớn tiếng nói: “Khưu Tương Ninh của Bảo Hoài Đường về sau bị người Nhật giết chết, từ đó Bảo Hoài Đường bị hủy diệt…”
“Không đúng, không đúng...”
“Tôi nhớ có cuốn sách này...”
“Điện thoại, điện thoại, đưa điện thoại cho tôi, tôi phải gọi điện thoại…”
Lúc thần y Cát lão nói những lời này, Dao Thụ Lập ở bên cạnh hoàn toàn ngây ra, cả người giống như một bức tượng gỗ.
Không chỉ Dao Thụ Lập ngơ ra, những sư huynh đệ khác cũng trơ ra như phỗng, hoàn toàn bị dọa.
Cát Chỉ Nam há hốc miệng, ngơ ngác đứng tại chỗ, ngây ngốc nhìn Kim Thần bước vào phòng thuốc, trong lòng cảm thấy phức tạp không nói rõ được.
Lúc thần y Cát lão gọi điện, trên dưới nhà họ Diêm vây chặt lấy Kim Thần đến phòng thuốc nhà họ Cát, ngay lập tức bắt đầu hành động.
Trong bài thuốc chữa bệnh đông máu, ngoài cỏ dung huyết, còn có mấy loại dược liệu quý hiếm, nhưng đều có thể dùng tiền mua được.
Những dược liệu này nhà họ Diêm sớm đã chuẩn bị một đống lớn.
Những dược liệu còn lại đều là tá dược thông thường thường gặp, trong Thái Hoa Đường có thể điều chế.
Các dược sư chuyên nghiệp của Thái Hoa Đường đã bào chế thuốc theo bài thuốc, cẩn thận cho vào nồi gốm có lịch sử ba mươi năm.
Theo phương pháp trên bài thuốc này, trước tiên phải đun sôi nước thuốc.
Mười lăm phút sau, Kim Thần cắt một lát rễ mỏng và một phiến lá khô rồi đưa cho dược sư.
Dược sư đem rễ và lá cỏ dung huyết sao trong nửa giờ, đợi sau khi nóng chảy lại lấy ra cho cùng vào nồi dược liệu khác.
Nửa giờ sau, mùi thuốc đặc thù trong phòng thuốc tràn ra, mùi bùn đất rất nồng, khiến người ta khó thích ứng.
Già trẻ nhà họ Diêm đều cực kỳ khẩn trương.
Đợi thuốc được bưng đến miệng Diêm Khai Vũ, mọi người đều nín thở.
Diêm Khai Vũ đã hôn mê bất tỉnh, đang trong giai đoạn hấp hối, chỉ có thể dùng ống hút để truyền nước thuốc vào trong cơ thể Diêm Khai Vũ.
Sau khi một bát đầy 600 ml nước thuốc vào bụng, tất cả mọi người đều mở to mắt, tập trung tinh thần chờ đợi điều kỳ diệu sẽ đến.
Kim Thần yên lặng ngồi ở hành lang ngoài phòng thuốc, im lặng hút thuốc.
Cát Chỉ Nam không biết từ đâu xuất hiện, vụt qua nhanh như một cơn gió, đứng trước mặt Kim Thần.
Hai tay khoanh trước ngực, nghiêng đầu hung hăng nhìn Kim Thần.
Mắt hạnh tròn xoe, có một cái gì đó khó nói thành lời, đôi môi căng mọng mím chặt, trong chốc lát đến không khí cũng đình trệ.
“Khốn Kiếp!”
“Tên họ Kim khốn kiếp. Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, có thủ đoạn đấy”.
Kim Thần gác một chân lên chiếc ghế ngang ngoài hành lang, đầu hơi nghiêng, lặng lẽ nhìn hoa oải hương tím nở rộ trong sân.
Một lúc sau không thấy Kim Thần để ý tới mình, Cát Chỉ Nam lạnh lùng hừ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên họ Kim khốn kiếp. Nói cho anh biết, hiện tại tiểu Vũ đã uống thuốc vẫn chưa có động tĩnh gì, nếu xảy ra chuyện gì, anh chính là kẻ giết người…”
“Anh chết chắc rồi”.
“Thần tiên cũng không cứu nổi anh”.
“Này! Tôi đang nói chuyện với anh, anh có nghe thấy không?”
“Tên khốn”.
Cát Chỉ Nam một mình điên cuồng hét lên, giống như người đàn bà chanh chua.